Cánh cửa phòng bị Quý Văn Tự mở tung ra, tiếng động cực lớn khiến người bên trong giật mình khẽ run.
Tống Thính Vân đỡ gọng kính bị trượt xuống, ngước mắt nhìn cậu.
“Tống Thính Vân, anh thích tôi ư? Anh thích tôi!” Liên tiếp hai câu “Anh thích tôi”, từ nghi vấn ban đầu chuyển thành chắc chắn.
Tống Thính Vân cũng không phản bác, chỉ hỏi: “Ông nội đã nói gì với cậu sao?”
Quý Văn Tự bước tới bên cạnh anh, dùng tay xoay chiếc ghế làm việc của Tống Thính Vân, rồi cúi người, đặt hai tay lên tay vịn ghế, giam Tống Thính Vân trọn vẹn dưới thân mình.
“Ông nội nói người lúc ấy giúp anh chính là tôi!” Giọng Quý Văn Tự càng ngày càng kích động.
Tống Thính Vân hơi nâng đầu nhìn cậu: “Còn gì nữa không?”
“Còn nữa là tôi không hề quên chuyện đó, chỉ là anh bây giờ và anh hồi đó khác nhau quá nhiều, tôi chưa nhận ra thôi!”
Tống Thính Vân khẽ cười: “Vậy cậu sao lại kích động như vậy?”
“Bởi vì tôi thích anh, anh cũng thích tôi!” Quý Văn Tự sắp phát điên mất rồi, toàn thân m.á.u đều sôi trào lên.
“Cậu cứ khẳng định như thế, là tôi bây giờ vẫn còn thích anh sao?” Thấy đôi mắt Quý Văn Tự sáng rực, Tống Thính Vân ngả người ra sau một chút, hỏi lại.
Quý Văn Tự vẻ mặt ngơ ngác, nhưng cũng vội vàng hỏi: “Tối qua anh còn nói thích tôi mà?! Sao chỉ qua một đêm lại không thích nữa?
“Anh, không thích tôi sao?” Quý Văn Tự lại thật cẩn thận hỏi.
Tống Thính Vân cũng không trả lời trực diện, ngược lại hỏi: “Cậu làm sao lại thích tôi? Cậu thích tôi từ khi nào?”
“Tôi không biết, ban đầu tôi thấy anh phiền phức, sau này cảm giác anh cũng khá tốt, rồi sau đó tôi nghĩ thôi cứ sống hòa thuận một thời gian… Đến khi tôi kịp nhận ra thì thấy hình như tôi thích anh rồi.” Quý Văn Tự chậm rãi nhớ lại.
“Hôm đó anh gặp tai nạn xe, tôi lo lắng, chờ mẹ tôi đến bệnh viện, bà ấy nói với tôi vài lời, tôi mới chắc chắn mình thích anh.”
Cậu nhớ lại rất nghiêm túc, giọng nói cũng rất chân thành.
Bên ngoài gió thổi, lá cây xào xạc.
Phòng sách yên ắng lạ thường.
Tiểu Phúc đã chạy theo Quý Văn Tự suốt chặng đường dài, nó đứng lại trước cửa phòng sách, mở to đôi mắt nhìn hai người bên trong.
Toàn bộ trong phòng sách, âm thanh vang dội nhất, lại là tiếng tim đập của Quý Văn Tự lúc này.
“Thình thịch thình thịch...”
“Tiếng gì thế?” Tống Thính Vân hỏi.
Quý Văn Tự giơ tay che kín trái tim, giọng nói lâng lâng: “Hình như là tiếng tim đập của tôi.”
Tống Thính Vân phì cười.
Anh hiếm khi cười như vậy, ngày thường nhiều chỉ là cong môi cười rất nhạt, lần này cười thoải mái hơn hẳn, khóe mắt hằn những nếp nhăn cười mờ nhạt, bên má trái còn có một lúm đồng tiền nhỏ xinh.
Vì ở nhà, tóc anh cũng không được tạo kiểu như khi đi làm, nó rủ xuống tự nhiên, trông anh lúc cười lên hệt như một cậu thanh niên mười tám đôi mươi.
Quý Văn Tự ngây ngốc nhìn anh.
Tống Thính Vân lại lần nữa hỏi: “Cậu thật sự thích tôi sao?”
Quý Văn Tự gật đầu mạnh: “Thật!!”
Nói xong cậu lại thò tay vào túi, lấy ra một cái hộp ngọc gấm.
Tống Thính Vân nhìn thấy có chút quen thuộc.
Tiếp theo anh thấy Quý Văn Tự mở hộp, bên trong lại là một chiếc vòng tay.
Nhìn thấy chiếc vòng, Tống Thính Vân nhớ ra ngay, đây là chiếc mà Quý Thư Di tặng cho họ lúc họ đến nhà Quý gia.
Là di vật của bà nội Quý Văn Tự để lại.
Lúc ấy họ nhận vội vàng, Tống Thính Vân vẫn chưa cẩn thận xem qua, giờ nhìn kỹ mới thấy, chiếc vòng này chế tác vô cùng đẹp.
Màu trắng phơn phớt xanh nhạt, tựa như một làn khói mỏng quấn quanh giữa ngọc trắng, trông có vẻ thanh mát.
“Trước kia tôi có nhiều thành kiến với anh, giờ tôi muốn tặng anh vật này vốn dĩ nên thuộc về anh.” Quý Văn Tự nói.
Tống Thính Vân hơi bất ngờ, anh nhướng mày hỏi: “Tặng tôi?”
“Vốn dĩ nên là của anh.” Quý Văn Tự nói.
Nhờ chiếc vòng tay này, Tống Thính Vân nhớ lại hết chuyện ngày đó. Anh còn nhớ ý định lúc đó của Quý Văn Tự là muốn trả lại chiếc vòng.
“Tôi không cần.” Tống Thính Vân quay đầu đi: “Cậu không phải nói muốn trả lại sao?”
“Lúc đó tôi có thành kiến với anh, là tôi sai.” Quý Văn Tự vòng sang bên ghế, nhìn mặt Tống Thính Vân nói: “Anh tha lỗi cho tôi được không?”
Những lời tàn nhẫn đã nói với Tống Thính Vân trong quá khứ, giờ đây biến thành từng chiếc boomerang sắc bén, cắm phập vào người Quý Văn Tự.
Quý Văn Tự tự thấy mình có lỗi, chỉ mong Tống Thính Vân rộng lượng, tha thứ cho sai lầm của cậu trong quãng thời gian đó.
Cậu thấy Tống Thính Vân không có phản ứng, cũng không có vẻ tức giận, vì thế Quý Văn Tự thật cẩn thận kéo tay trái Tống Thính Vân, lấy chiếc vòng ra khỏi hộp, đeo lên cổ tay anh.
Cổ tay Tống Thính Vân thật sự xinh đẹp.
Đốt ngón tay thon dài, tinh tế rõ ràng, xương cổ tay cũng sinh ra đẹp đẽ. Chiếc vòng trắng xanh này đeo lên, hoàn toàn không có cảm giác chật chội, cũng không hề lộ vẻ nữ tính nào.
Rất hợp với Tống Thính Vân.
Nhìn bàn tay này, Quý Văn Tự thầm nghĩ chiếc vòng tay này đáng lẽ phải được đeo lên từ sớm mới phải.
“Anh nhận lấy đi.” Quý Văn Tự nói.
Tống Thính Vân rút tay về: “Thật sự cho tôi ư?”
Quý Văn Tự lập tức gật đầu: “Cái này vốn dĩ nên thuộc về anh.”
“Được rồi.” Tống Thính Vân kéo tay áo che lại chiếc vòng.
Quý Văn Tự thấy thái độ anh hòa hoãn xuống, bèn thăm dò hỏi: “Vậy hiện tại anh còn thích tôi không?”
“Muốn biết như vậy sao?” Thấy cậu vòng đi vòng lại đều là muốn nghe câu trả lời đó, Tống Thính Vân hỏi.
Quý Văn Tự: “Đúng!”
