HỢP ĐỒNG HÔN NHÂN CÙNG TỔNG TÀI LẠNH LÙNG

Chương 45

“Tôi cảm thấy nghỉ ở nhà thì nên là nghỉ ngơi. Anh còn biết bảo nhân viên của mình không tiếp xúc với công việc vào cuối tuần, sao anh lại không biết tự cho mình nghỉ ngơi một chút?”

“Mau ăn bánh kem và thạch trái cây đi, bánh kem ăn không hết không sao, phải ăn hết thạch trái cây đấy.” Quý Văn Tự vừa nói vừa dọn hết tài liệu trong tầm tay Tống Thính Vân đi.

Tống Thính Vân đành phải thỏa hiệp.

Thời gian còn lại Tống Thính Vân cầm một quyển sách lên đọc. Quý Văn Tự không biết nhận cuộc điện thoại gì, vào trong phòng nói chuyện suốt hơn bốn mươi phút.

“Thính Vân, Tiểu Tự, ăn cơm thôi.” Giọng nói dịu dàng của Mạnh Doanh từ phòng khách dưới lầu truyền lên.

Quý Văn Tự vừa nói chuyện điện thoại xong bước ra, cậu nhanh chóng hướng dưới lầu đáp tiếng “Vâng”, tiếp đó hướng thư phòng gọi một tiếng: “Tống Thính Vân, chuẩn bị ăn cơm.”

Nói xong cậu chạy nhanh xuống lầu vào bếp giúp Mạnh Doanh cùng nhau múc thức ăn và bưng chén.

Trước bàn ăn.

Quý Văn Tự và Tống Thính Vân ngồi gần nhau, Mạnh Doanh ngồi đối diện.

Bà cười cong mi, dịu dàng nói: “Hai đứa nếm thử những món này đi, cũng không biết có hợp khẩu vị của hai đứa không.”

“Cảm ơn Mẹ.” Tống Thính Vân nói.

Mạnh Doanh: “Đừng nói cảm ơn với Mẹ, mọi người đều là người một nhà. Tiểu Tự, đừng chỉ lo ăn, gắp thức ăn cho Thính Vân đi.”

“Ồ.” Quý Văn Tự cầm lấy đũa sạch, gắp một khối thịt kho tàu vào chén mình. Cậu gạt đi mỡ và tỏi phía trên rồi mới gắp phần còn lại cho Tống Thính Vân: “Mẹ tôi làm món thịt kho tàu này ngon lắm, anh nếm thử đi.”

Hành động này của cậu thuần thục đến mức dường như đã làm vô số lần.

Mạnh Doanh nhìn sững sờ, bà cảm thấy đứa con trai bướng bỉnh không sợ trời không sợ đất này của mình, dường như thật sự đã gặp được một người đặc biệt đối với nó

Sau khi ăn xong, Quý Văn Tự chủ động đề nghị cùng Mạnh Doanh dọn dẹp bếp núc.

Tống Thính Vân ban đầu muốn cùng giúp một tay, nhưng cả Mạnh Doanh và Quý Văn Tự đều không đồng ý.

Hai mẹ con cùng nhau lau chùi bồn rửa và bàn bếp.

Mạnh Doanh nói: “Mẹ thấy con và Thính Vân hòa thuận, thân thiết như vậy, thật sự yên tâm hơn nhiều. Chờ ngày mai về, Mẹ nhất định phải nói cho ông nội và bố con biết.”

Quý Văn Tự lại bắt được trọng điểm của những lời này: “Ngày mai? Mẹ tính ở lại đây qua đêm sao?”

Mạnh Doanh khoa trương dùng hai tay che trước ngực: “Mẹ không phải đã nói với con rồi sao, hôm nay bố con đi công tác, ông nội và ông ngoại con cùng đi câu cá, mẹ ở nhà chán, cho nên mới tới tìm hai đứa.”

“Mẹ biết người trẻ tuổi các con sẽ không tự nhiên, cho nên tối nay mẹ ngủ phòng khách dưới lầu là được rồi, sẽ không quấy rầy đến hai vợ chồng các con ân ái.” Mạnh Doanh nói xong lại phát ra vài tiếng cười đầy ẩn ý.

Quý Văn Tự thầm nghĩ thôi c.h.ế.t rồi.

Lau dọn xong nhà bếp, Quý Văn Tự nhanh chóng nói với Mạnh Doanh là mình lên lầu đi tìm Tống Thính Vân.

Mạnh Doanh ở phía sau nói: “Mới rời xa người ta một lát đã sốt ruột rồi sao? Người trẻ tuổi các con thật là.”

Quý Văn Tự hấp tấp chạy đến lầu hai, một tay mở cửa thư phòng chạy vào.

Cậu ngồi phịch xuống ghế đối diện Tống Thính Vân: “Tống Thính Vân, không xong rồi!!”

Tống Thính Vân ung dung uống trà, hỏi: “Sao vậy? Vẫn chưa đến tận thế đâu.”

Quý Văn Tự vẻ mặt nghiêm túc: “Cái này có thể còn nghiêm trọng hơn tận thế! Mẹ tôi đêm nay muốn ngủ lại ở nhà chúng ta, chuyện hai ta ngủ riêng phòng sẽ không giấu được nữa!!”

Tống Thính Vân nghe xong tay khựng lại, nhướng mày nhìn về phía cậu: “Cậu nghiêm túc chứ?”

“Anh nên đi hỏi mẹ tôi bà ấy có nghiêm túc không.” Quý Văn Tự khoanh tay, vẻ mặt kiểu “Dù sao tôi cũng không có cách nào”.

Tống Thính Vân trầm mặc một hồi, cuối cùng chậm rãi nói: “Vậy tối nay ngủ cùng nhau đi.”

“Ồ.” Quý Văn Tự không phản đối, dù sao đây dường như cũng là biện pháp duy nhất.

Tống Thính Vân tiếp lời: “Cậu gấp gáp như vậy chỉ vì chuyện này sao? Cho dù ngủ cùng nhau, tôi đâu có ăn thịt cậu.”

Quý Văn Tự: “Anh còn đùa giỡn được, tôi suýt bị dọa ch.ết rồi, cứ có cảm giác mẹ tôi nhìn ra điểm gì mờ ám.”

Tống Thính Vân cười thành tiếng.

Buổi chiều ba người ngồi ở phòng khách dưới lầu trò chuyện cả buổi, buổi tối cả nhà đi ăn cơm ở một quán ăn nhỏ ngoài khu phố, ăn uống xong trở về cũng đã hơn 8 giờ tối.

Mạnh Doanh nói sẽ không quấy rầy đến người trẻ tuổi ngủ, sớm đã trở về phòng khách đi ngủ nghỉ ngơi.

Tống Thính Vân hiện tại cũng không có công việc gì, cho nên cũng quay về phòng.

Quý Văn Tự đi theo sau lưng anh: “Vậy tối nay chúng ta ngủ như thế nào? Tôi ngủ sô pha hay ngủ dưới đất?”

Tống Thính Vân dừng bước chân, Quý Văn Tự vội vàng dừng để không đ.â.m vào anh. Tống Thính Vân nhìn cậu nói: “Cậu không ngủ giường sao?”

Quý Văn Tự: !!!

Thấy Quý Văn Tự vẻ mặt căn bản không nghĩ tới ngủ chung, Tống Thính Vân nói: “Cậu muốn ngủ chỗ nào thì ngủ chỗ đó vậy.”

Mặt Quý Văn Tự có chút nóng bừng, cậu quả thật không nghĩ tới ngủ chung với Tống Thính Vân. Bị Tống Thính Vân nói như vậy, cậu càng nghĩ đến nhiều hơn, cho nên mặt cũng không tự chủ được mà đỏ lên.

“Vậy chúng ta ngủ giường?”

Tống Thính Vân vén chăn nằm lên giường: “Tôi muốn ngủ giường, còn cậu tự chọn.”

Quý Văn Tự nhanh chóng đi theo nhảy lên giường, cậu vén chăn chui vào, nói: “Thế thì tôi cũng muốn ngủ giường.”

Tống Thính Vân nhìn cậu một cái, sau đó xoay người quay lưng về phía cậu, chậm rãi nhắm mắt lại.

Quý Văn Tự tự dưng căng thẳng, anh lén lút dịch chuyển về phía giữa giường một chút, sau đó nói: “Tống Thính Vân, anh có thể ngủ vào bên trong một chút không? Đều là đàn ông cả mà, sợ cái gì chứ.”

Tống Thính Vân không để ý đến cậu.

“Tống Thính Vân, anh chưa ngủ đấy chứ? Tôi hơi khó ngủ! Tôi chưa bao giờ ngủ chung với người khác.” Cứ có người bên cạnh là Quý Văn Tự không thể nào ngủ được, trước đây ngủ với mấy người bạn cũng thế, cậu toàn thức trắng cả đêm.

“Cậu ngủ không được thì đếm cừu đi.” Tống Thính Vân cũng không muốn tán gẫu với Quý Văn Tự.

Quý Văn Tự lại chống nửa thân trên lên, dùng tay đẩy vai Tống Thính Vân: “Tống Thính Vân, anh bầu bạn nói chuyện với tôi một lát đi, cơ hội để chúng ta bình tĩnh nằm chung trên một cái giường thế này không có nhiều đâu.”

“...” Tống Thính Vân không muốn nói chuyện, nhưng nghe giọng Quý Văn Tự không có chút mệt mỏi nào, anh vẫn mở lời: “Cậu muốn nói chuyện gì?”

Quý Văn Tự được như ý nguyện nằm trở lại trên giường: “Cứ nói về chuyện ngày xưa đi? Hồi đi học anh có gặp chuyện gì thú vị không?”

Tống Thính Vân: “Không có.”

“Tôi không tin.” Quý Văn Tự nói: “Anh thật sự là mọt sách sao?”

“Đúng vậy.” Tống Thính Vân đáp.

Quý Văn Tự: “Mọt sách cũng có chuyện thú vị chứ, anh nghĩ đến cái gì nói cái đó, nói chuyện khiến anh cảm thấy vui vẻ ấy.”

“Từ lúc tôi bắt đầu ghi nhớ mọi thứ, tôi đã luôn nhận giấy khen, cứ liên tục... rồi lại nhận giấy khen.” Tống Thính Vân cảm thấy hình như chỉ có khoảnh khắc nỗ lực đạt được kết quả đó là lúc anh vui vẻ, cho nên anh xác thật vui vẻ nhất là khi nhận thưởng.

 

 

back top