Quý Trình Hoa nhìn cậu: “Làm gì? Là nghĩ thông suốt rồi à? Hay là tính đi uy h·iếp người ta?”
“Con uy h·iếp anh ta? Con bây giờ chẳng phải là hổ xuống đồng bằng bị chó khinh sao, ai cũng có thể dẫm lên chân con sao? Con uy h·iếp được ai?” Quý Văn Tự chỉ vào chân mình nói.
Quý Trình Hoa lấy điện thoại ra, đưa phương thức liên lạc của Tống Thính Vân cho Quý Văn Tự, thuận miệng nói: “Con còn không biết đủ sao, nếu không phải đối phương không chê con, con cho rằng với cái bộ dạng hiện tại của con, còn có người nào muốn kết hôn với con không?”
Quý Văn Tự vừa nghe lời này đã bị kích động, giống như một con ch.ó nhỏ bị dẫm đuôi: “Con bây giờ thì làm sao? Con bây giờ cũng chỉ là chân cẳng không linh hoạt, nhưng phía dưới con vẫn tốt đấy!”
Nói rồi cậu cởi thắt lưng quần, định lấy "thứ bên trong" ra để chức năng sinh lý của mình hoàn toàn khỏe mạnh.
Bị Quý Trình Hoa vỗ một cái vào mu bàn tay, đau đến mức cậu kêu oai oái.
“Con phát điên gì với bố thế hả?”
“Không phải bố khinh thường con trước sao?” Quý Văn Tự ngoan ngoãn thắt lại dây quần.
“Cái tính dễ bị kích động này của con, cần có người trị cho một trận.”
“Nhưng không cần anh ta.” Quý Văn Tự hừ lạnh một tiếng.
Quý Trình Hoa nhìn đồng hồ: “Con có thể về được rồi, bố lát nữa có một hội nghị, lười trông chừng con.”
““Lẽ ra bố nên thả con về sớm hơn.” Quý Văn Tự chờ đợi câu này đã lâu, lập tức chống nạng y tế, lon ton rời khỏi văn phòng.
Hai tên vệ sĩ ngoài cửa theo sát cậu.
Ngồi trở lại vào trong xe, Quý Văn Tự mới phát hiện lời mời kết bạn gửi đi vẫn chưa được thông qua, vì thế lại gửi thêm một lần nữa.
Không đến nửa phút, đối phương đồng ý.
Quý Văn Tự không vội vàng chào hỏi trước, cậu nhấp vào ảnh đại diện của Tống Thính Vân nhìn, rất không phù hợp với lứa tuổi của anh ta: một bức tranh phong cảnh núi Phú Sĩ nhìn xa, có hoa anh đào và biển.
Nếu không phải biết đối phương là ai, chỉ dựa vào tấm ảnh đại diện này cậu sẽ cảm thấy người đối diện cậu một doanh nhân thành đạt ba bốn mươi tuổi.
Lại xem vòng bạn bè, chỉ có lác đác mấy bài chia sẻ từ các tài khoản công ty công chúng, hình nền vòng bạn bè là một cây bạch quả.
Thật không có nhiều người trẻ tuổi dùng kiểu cũ kỹ như vậy.
Quý Văn Tự thoát khỏi vòng bạn bè của anh, chủ động gửi tin nhắn:
【 Tôi là Quý Văn Tự 】
【 Tống Thính Vân: Ừm 】
【 Quý Văn Tự: Hôm nay anh nói với tôi cái kế sách vẹn toàn kia, rốt cuộc là cái gì? 】
【 Tống Thính Vân: ^^ Nói chuyện qua WeChat không rõ ràng, có thời gian chúng ta gặp mặt trực tiếp nói đi? 】
Quý Văn Tự càng bị chọc cho bực bội, 【 Tôi lúc nào cũng rảnh, khi nào anh rảnh 】
【 Tống Thính Vân: [^]-[^] Khó nói lắm, tôi tương đối bận 】
Cho dù chỉ là một biểu tượng cảm xúc khuôn mặt, Quý Văn Tự cũng đoán được đối phương hiện tại là vẻ mặt gì. Đây là lý do cậu không thích những người lớn tuổi hơn mình, luôn bày ra vẻ mặt tính toán, ai nấy đều giống như hồ ly cười toe toét!
Giả dối! Quý Văn Tự thầm mắng.
【 Quý Văn Tự: Luôn có một thời gian đại khái chứ? Tôi gấp lắm! 】
【 Tống Thính Vân: Được rồi, nếu cậu gấp như vậy, chúng ta có thể gặp mặt sớm một chút ^^】
【 Quý Văn Tự: Dù sao cũng nên sớm một chút đi, nếu anh có cách giải trừ hôn ước thì đừng kéo dài, nhỡ sau này có biến cố gì thì chậm mất】
【 Quý Văn Tự: [ sticker chó con nôn nóng.jpg]】
Tống Thính Vân nhìn chằm chằm vào biểu tượng cảm xúc mà Quý Văn Tự gửi đến vài giây, ngay sau đó gõ chữ trả lời: 【 Vậy cậu chờ tin tức của tôi đi 】
Quý Văn Tự không trả lời tin nhắn vì một cuộc gọi đột nhiên gọi đến điện thoại của cậu.
Là anh họ Bùi Tri Nhàn gọi tới.
“Văn Tự, có chuyện gì vậy? Cậu sắp kết hôn à?”
Điện thoại vừa kết nối, giọng nói của Bùi Tri Nhàn lập tức chui ra từ loa ngoài.
Quý Văn Tự phiền không chịu được, cau mày: “Sao anh cũng biết?”
“Tôi không biết mới là lạ ấy chứ?”
Bùi Tri Nhàn cười nói: “Sáng sớm mẹ anh đã kể cho anh chuyện này, anh còn tưởng là nói đùa.”
“……”
Quý Văn Tự khổ sở đến mức muốn nhảy ra khỏi xe.
Trời đang mưa trong thành phố, cảnh vật ngoài cửa sổ sớm đã mờ mịt không thấy rõ.
Bên này Quý Văn Tự im lặng không nói, Bùi Tri Nhàn tiếp tục hỏi: “Cho nên là thật sao?”
Quý Văn Tự khổ sở nói: “Còn có thể giả được sao? Hai mươi phút trước, em vừa mới gặp mặt đối tượng liên hôn của mình.”
“Đối phương anh cũng có nghe nói, Tống Thính Vân quả thật là một nhân vật đáng gờm đấy.” Bùi Tri Nhàn hiếm khi khen người, nghe anh ta nói như vậy, Quý Văn Tự cũng có thêm vài phần hiếu kỳ.
Cậu truy hỏi: “Anh ta thế nào?”
Bùi Tri Nhàn lớn hơn Quý Văn Tự 6 tuổi, khi còn chưa tốt nghiệp đại học đã bắt đầu vào công ty xử lý công việc, quen biết nhiều người hơn Quý Văn Tự.
“Năm 18 tuổi bố mẹ anh ta qua đời vì tai nạn xe cộ, công ty bố mẹ để lại đứng bên bờ phá sản. Các cổ đông mạnh ai nấy chạy, giải tán, công ty còn nợ rất nhiều bên ngoài, nghe nói lúc đó chủ nợ còn kéo đến tận linh đường của bố mẹ anh ta để đòi nợ.”
“Sau đó thì sao? Giải quyết thế nào?”
“Chuyện này thì không rõ lắm, lúc đó anh đâu có ở trong nước? Không đúng à...” Bùi Tri Nhàn nghi hoặc nói: “Anh nhớ rõ tang lễ bố mẹ anh ta cậu cũng đi mà? Cậu không rõ sao?”
“Em đi á? Không thể nào. Nếu em đi thì không thể nào lại không có ấn tượng với gương mặt kia được.” Tuy Quý Văn Tự không phải mê cái đẹp, nhưng bản tính con người đều hướng tới cái đẹp, lúc đó nếu cậu nhìn thấy Tống Thính Vân, không có lý do gì lại không nhớ được gương mặt đó.
Bùi Tri Nhàn thầm nghĩ cũng đúng, mới tiếp tục bổ sung: “Tóm lại là Tống Thính Vân đã dùng khoảng thời gian ngắn ngủi hai năm để vực dậy công ty, tất cả nợ nần bên ngoài đều được thanh toán sạch sẽ, hiện tại danh tiếng trong giới cũng vô cùng vang dội. Cho nên Tiểu Tự à...” Bùi Tri Nhàn cười trêu chọc: “Cậu xem như kiếm lời quá lớn rồi.”
“Đừng có lấy em ra mà trêu chọc.” Quý Văn Tự cảm thấy nhức đầu, giọng điệu nói chuyện cũng không tốt: “Vậy anh gọi điện thoại đến chỉ để cười nhạo em thôi sao?”
Bùi Tri Nhàn cười vang: “Vậy thì anh cũng quá nhàm chán rồi. Gọi điện tới là để hỏi thăm vết thương ở chân của cậu. Mẹ anh nói cậu xuất viện rồi chân vẫn còn bó bột, bộ dạng thật đáng thương, kêu anh làm anh họ phải quan tâm cậu nhiều hơn chút.”
“Cũng không đến mức đáng thương như vậy đâu, nửa tháng nữa là có thể tháo bột rồi.” Tâm thái Quý Văn Tự khá tốt, huống hồ cái chân này cũng không bị phế bỏ, đối với cậu mà nói, nếu không có cái liên hôn bất thình lình này thì càng tốt hơn.
“Cũng phải, dù sao chú rể què chân thì cũng quá kỳ cục đúng không?” Bùi Tri Nhàn lại cười trêu.
“Anh có thể đừng nói nữa được không?”
