HỢP ĐỒNG HÔN NHÂN CÙNG TỔNG TÀI LẠNH LÙNG

Chương 35: Đêm Trước Hôn Lễ

Gần 12 giờ đêm.

Tống Thính Vân cuối cùng cũng xử lý xong đống tài liệu công việc, đứng dậy bắt đầu thu dọn bàn làm việc.

Anh trước tiên dọn dẹp khu vực bàn làm việc của mình, chuẩn bị đi thu dọn tàn cuộc Quý Văn Tự để lại, thì tay lại khựng lại giữa không trung.

Mày anh chậm rãi nhíu lại, cầm lấy tờ giấy A4 quay về phía mình.

Trên tờ giấy này vẽ một bức phác họa anh lúc đang xử lý công việc.

Phong cách không tinh xảo, nhưng có thể nhìn ra thần thái của chính mình.

Lông mi dài của Tống Thính Vân run rẩy, ánh mắt hơi hoảng. Anh lại nghiêng đầu nhìn về phía cửa phòng đọc sách đang đóng chặt.

Tống Thính Vân không biết hiện tại tâm trạng của mình là gì.

Có chút kỳ quái.

Anh lặng lẽ gấp tờ giấy vẽ lại, nhét vào túi áo ngủ, sau đó tắt đèn, mở cửa rời khỏi phòng đọc sách.

Phòng khách rất tối, chỉ có những vật trang trí Quý Văn Tự đặt trên quầy TV phát ra ánh sáng mờ nhạt.

Anh đưa tay bật đèn phòng khách.

Cũng chính là như vậy, Tống Thính Vân bàng hoàng nhận ra, trước khi Quý Văn Tự chuyển đến, ngôi nhà này không phải như thế, dường như trừ màu đen và trắng ra thì không có nhiều màu sắc tươi đẹp như vậy.

Hiện tại trên bàn trà đặt những bông hoa tươi Quý Văn Tự vừa cắm buổi chiều.

Trong quầy TV đặt đủ loại mô hình lego tự làm.

Ban công có thêm vài chậu hoa rực rỡ.

Thay đổi quá nhiều.

Tống Thính Vân đã ngầm đồng ý cho Quý Văn Tự thay đổi ngôi nhà này.

Anh đứng trước cửa phòng Quý Văn Tự, đưa tay lặng lẽ mở cửa phòng ra một khe hở nhỏ. Ánh đèn phòng khách xuyên qua khe hở này chiếu vào, vừa vặn dừng lại trên giường Quý Văn Tự.

Tống Thính Vân thấy tư thế ngủ không an phận của Quý Văn Tự.

Anh không biết quyết định này của mình có chính xác hay không, dùng thủ đoạn không quang minh để giữ Quý Văn Tự ở bên cạnh, nhưng anh chỉ muốn Quý Văn Tự không cần phải đặt chân vào nguy hiểm nữa mà thôi.

Nhưng điều này đối với Quý Văn Tự có vẻ không công bằng?

Tống Thính Vân chậm rãi thu hồi ánh mắt đóng cửa phòng lại, trên mặt lại lộ ra vẻ đau thương.

*

Sương đêm tan đi, nắng sớm và giọt sương bò lên cửa sổ.

Quý Văn Tự xách theo đồ ăn mua từ siêu thị về, dùng vân tay mở cửa đi vào.

Hiện tại là 7 giờ rưỡi sáng.

Quý Văn Tự bỏ rau củ trái cây vào tủ lạnh xong, lại trở về phòng tắm rửa một cái.

Thật ra cậu vẫn rất hài lòng với cuộc sống hiện tại của mình.

Vốn dĩ cho rằng giữa cậu và Tống Thính Vân có lẽ sẽ phát sinh vô số mâu thuẫn vì không hợp nhau, nhưng cậu và Tống Thính Vân lại có thể ở chung hòa thuận một cách bất ngờ.

Cậu biết tính cách mình không được trưởng thành cho lắm, phần lớn thời gian vẫn là Tống Thính Vân đang bao dung mình.

Cho nên Quý Văn Tự lại cảm thấy may mắn là Tống Thính Vân kết hôn với mình. Phàm là đổi người khác, cậu hiện tại sẽ không sống thoải mái như vậy.

Tắm rửa xong đi ra, Quý Văn Tự lại đơn giản ngủ nướng thêm một chút rồi đi làm bữa sáng.

Quý Văn Tự cũng không cho rằng mình có thiên phú nấu ăn, gần như mỗi món ăn cậu làm ở đây đều là học hỏi từ thực đơn rồi làm ngay, nhưng hương vị không có vấn đề gì lớn.

Buổi sáng hôm nay cậu làm bánh cuốn trứng gà và hoành thánh gói tay.

Làm xong cơm đã 9 giờ rưỡi.

Chỉ là...

Quý Văn Tự chống hông nhìn về phía cánh cửa phòng đóng chặt bên cạnh.

Tống Thính Vân sao còn chưa dậy?

Mấy ngày nay cậu thật ra đã ngầm phát hiện, Tống Thính Vân hình như có tật ngủ nướng và chứng khó chịu khi vừa tỉnh ngủ.

Trong tình huống bình thường, đại đa số mọi người không quá sẵn lòng đi gọi người có chứng khó chịu khi vừa tỉnh dậy.

Nhưng Quý Văn Tự sẽ làm như vậy.

Cậu chỉ muốn nhìn thấy khuôn mặt Tống Thính Vân ngoài sự lạnh nhạt và bình tĩnh ra thì còn có những biểu cảm khác.

Rốt cuộc trên thế giới làm sao có người hoàn hảo được?

Ôm tâm lý này, Quý Văn Tự đi đến trước cửa phòng Tống Thính Vân, cậu tựa vào khung cửa, đưa tay gõ cửa phòng.

“Tống Thính Vân, còn không dậy sao?”

Bên trong không có âm thanh truyền ra, Quý Văn Tự tiếp tục gọi: “Tống Thính Vân à, hôm nay chúng ta không phải muốn đi thử đồ cưới sao? Chỉ để mình tôi là một tân lang đi cũng quá đáng thương rồi.”

“Bữa sáng hình như cũng sắp nguội rồi, hôm nay là bữa sáng trước đây chưa từng làm cho anh ăn đâu đấy.”

Quý Văn Tự cong mày cười một cách vô tư.

Bởi vì cậu nghe thấy bên trong truyền đến động tĩnh rất lớn.

Ngay sau đó, cửa phòng bị mở ra.

Mùi hương cực nhạt thoang thoảng từ trong phòng bay ra, là mùi hương trên người Tống Thính Vân.

Tống Thính Vân mặt mày đen lại xuất hiện trước mặt Quý Văn Tự, giữa hai mày treo sự âm u, tóc thì lộn xộn. Anh gần như nghiến răng nghiến lợi nói: “Tôi biết rồi.”

Quý Văn Tự cúi người về phía trước, đến gần Tống Thính Vân một chút, lại cười hì hì nói: “Được, tôi chờ anh.”

Nói xong cậu xoay người đi về phía bàn ăn.

Tống Thính Vân nhìn cậu, phát ra một tiếng thở dài.

*

Sau bữa sáng, hai người cùng nhau lên xe đi đến tiệm lễ phục cưới.

Lễ phục đãi tiệc trước đó đã chọn xong, hiện tại họ đi chọn lễ phục cho nghi thức hôn lễ.

Quần áo đã được đặt rất nhiều kiểu dáng từ sớm, trước đây Tống Thính Vân đã cho Quý Văn Tự xem qua, nhưng Quý Văn Tự đối với những thứ này cũng không có yêu cầu gì nhiều, cho nên sau đó đều do Tống Thính Vân tự mình sắp xếp.

Thật ra lễ phục cưới nam giới đều là kiểu Âu phục thuần một sắc, nhưng vì Luật Hôn nhân Đồng giới được thông qua thuận lợi, các cặp đôi đồng tính bắt đầu đưa ra nhu cầu về kiểu dáng hoặc thiết kế.

Và có nhu cầu thì sẽ có thị trường, vì thế trên thị trường dần dần xuất hiện nhiều loại thiết kế lễ phục cưới đồng tính, bất kể là nữ sinh hay nam sinh, đều có trang phục thiết kế chuyên biệt.

Nói về lễ phục cưới nam sinh, chủ yếu là được cải tiến và thiết kế thêm trên nền tảng Âu phục.

Nhân viên cửa hàng đã sớm chờ hai người ở trước cửa tiệm.

“Tống tiên sinh, Quý tiên sinh, mời vào trong, người mẫu của chúng tôi đã chuẩn bị xong rồi.” Giám đốc mỉm cười mời hai người vào tiệm.

 

 

back top