Tống Thính Vân nghe lời gắp một miếng bánh quẩy từ trong đĩa vào chén.
Quý Văn Tự lại nói: “Hai ngày nữa tôi sẽ cùng cậu đến công ty, khoảng một tuần nữa chúng ta sẽ tổ chức hôn lễ.”
“Có gì cần tôi giúp sức, anh cứ nói với tôi.”
“Không cần, tôi sẽ lo liệu.” Tống Thính Vân từ chối cậu.
Quý Văn Tự: “Dù sao đây cũng là hôn lễ của tôi mà, chỉ mình anh sắp xếp là sao, lỡ người khác biết, lại bảo tôi ức h.i.ế.p anh đấy.”
“Cậu nghĩ như vậy sao?” Tống Thính Vân như nghe thấy chuyện cười, nhếch môi hỏi lại.
Quý Văn Tự gật đầu: “Đúng vậy.”
Tống Thính Vân cười cười: “Được, tôi nhớ rồi.”
“Có yêu cầu gì sẽ tìm cậu.”
“Ừm ừm.”
Tống Thính Vân lại nói: “Tối qua tôi đã suy nghĩ, cậu cứ làm việc theo thư ký của tôi là được. Phòng bên cạnh văn phòng tôi là khu vực làm việc của cậu, chúng ta không thể cùng nhau đến công ty, nên ngày cậu đi làm có thể đến trễ một chút.”
“Đến lúc đó thư ký của tôi sẽ giới thiệu công việc cho cậu.”
Quý Văn Tự thấy không sao cả, “Được, nơi tôi làm việc có tiện cho chúng ta giao tiếp không?”
Tống Thính Vân thở dài: “Chúng ta có thể liên lạc qua điện thoại di động, khi cần thiết cậu có thể đến tìm tôi.”
“Ồ.” Quý Văn Tự đáp, “Tôi chỉ hỏi thôi.”
Sau đó không nói thêm gì nữa, Tống Thính Vân cũng cúi đầu thong thả ăn sáng, không gian giữa hai người lại trở nên yên tĩnh.
Sau bữa sáng.
Giống như ngày hôm qua, Quý Văn Tự dọn dẹp xong nhà bếp đi ra, Tống Thính Vân đã thay quần áo chuẩn bị ra ngoài.
Trên người anh vẫn là mùi nước hoa thoang thoảng nhẹ nhàng đó, Quý Văn Tự hít hít mũi, “Anh không xịt nước hoa cũng thơm lắm rồi, mùi nước hoa này không dễ ngửi.”
Tay đang thắt cà vạt của Tống Thính Vân khựng lại một chút, sau đó nói: “Tôi biết rồi.”
Quý Văn Tự vội xua tay nói: “Tôi không nói mùi nước hoa này khó ngửi, tôi là cảm thấy nó không hợp với anh.”
Tống Thính Vân lại im lặng một lúc, sau đó nói: “Được, tôi biết rồi.”
Dứt lời, anh thắt cà vạt xong rồi ra cửa.
Không lâu sau khi Tống Thính Vân rời đi, Quý Văn Tự cũng thay quần áo và ra ngoài.
Tài xế đã đợi sẵn dưới lầu từ sớm, thấy Quý Văn Tự chống nạng đi tới, ông nhanh chóng bước lên mở cửa xe cho cậu.
Quý Văn Tự khom lưng chui vào trong xe.
“Thiếu gia, về biệt thự trước không ạ?” Tài xế là người nhà nên nói chuyện riêng tư không cần kiêng dè.
Quý Văn Tự: “Hai ngày nay không về đâu, đưa tôi thẳng đến bệnh viện đi, lát nữa thì đưa tôi đến nhà anh họ, tôi đi tìm họ.”
“Vâng.” Tài xế không hỏi thêm, đạp ga cho xe chạy đi.
Quý Văn Tự ngồi trong xe, không nói thêm lời nào.
Chưa đến bệnh viện thì đột nhiên có một cuộc điện thoại gọi đến, nhìn ghi chú, là mẹ gọi.
Cậu bắt máy, “Mẹ.”
“Tiểu Tự, hôm nay con đi tháo bột phải không?”
Quý Văn Tự có chút kinh ngạc: “Dạ, sao mẹ biết ạ?”
“Mẹ không hỏi thì con tính tháo xong mới báo cho mẹ sao?” Mạnh Doanh hỏi.
Quý Văn Tự ho khan một tiếng, cậu thật sự có ý nghĩ đó, “Chỉ là tháo bột thôi mà, con tự mình làm một mình cũng được mà...”
“Cái gì cũng là con tự mình làm, tự mình làm.” Mạnh Doanh nói, nước mắt lại chực trào khỏi khóe mắt, “Chính vì con làm việc độc lập quá, không thích giao tiếp với mẹ nên mới xảy ra những chuyện này, dù con không nói với mẹ thì cũng nên tìm một người đi cùng chứ.”
Qua điện thoại, cậu nghe thấy tiếng nức nở trong giọng Mạnh Doanh, Quý Văn Tự vội nói: “Mẹ, mẹ đừng lo, ai bảo không có ai đi cùng con? Chú Lý đang ở đây mà.”
Chú Lý chính là tài xế lái xe cho cậu.
“Hơn nữa con lớn rồi, mẹ đừng xem con như trẻ con nữa, vài ngày nữa con còn sắp kết hôn...” Quý Văn Tự nói thêm.
Mạnh Doanh như chợt nhớ ra, hỏi: “Con đến bệnh viện, Thính Vân nó có biết không?”
“Biết ạ, anh ấy còn bảo muốn đi cùng con, nhưng con từ chối rồi.”
Mạnh Doanh thở dài, “Đó là người sẽ kết hôn với con, sau này hai đứa phải nương tựa lẫn nhau, đôi khi có thể dựa dẫm được thì cứ dựa vào một chút, dần dần nói không chừng cũng có thể bồi đắp được tình cảm.”
Quý Văn Tự thầm nghĩ bồi đắp tình cảm là không thể nào, cậu tuyệt đối sẽ không thích Tống Thính Vân.
Nhưng trước mặt Mạnh Doanh, cậu khẳng định sẽ không nói ra, chỉ đáp: “Con biết rồi, con biết rồi.”
“Mẹ đừng lo lắng, lát nữa có tình hình thế nào con cũng sẽ nói sự thật với mẹ, được không?”
Có được lời bảo đảm của Quý Văn Tự, Mạnh Doanh nhẹ nhõm trong lòng, “Được.”
“Nhất định không được gạt mẹ đấy nhé, biết chưa?”
“Dạ dạ, mẹ yên tâm.” Quý Văn Tự nhanh chóng tiếp lời.
Trong lúc nói chuyện, xe cũng đã dừng lại dưới lầu bệnh viện, Quý Văn Tự nói thêm: “Mẹ, con đến bệnh viện rồi, giờ con đi tìm bác sĩ đây.”
“Ừm, đi đi.”
Hai người mới cúp điện thoại.
Quý Văn Tự tắt điện thoại xuống xe, mặt cậu lộ vẻ hoang mang, cảm thấy rất kỳ lạ về việc Mạnh Doanh biết cậu một mình đến bệnh viện tháo bột.
Cậu ban đầu nghĩ là Tống Thính Vân đã nói cho mẹ cậu.
Nhưng qua cuộc đối thoại với mẹ, có vẻ không phải Tống Thính Vân nói.
À.
Quý Văn Tự chợt nghĩ ra.
Chắc là bác sĩ nói.
Bởi vì bác sĩ phụ trách chăm sóc cậu là bạn học đại học với Quý Trình Hoa.
Quý Văn Tự cũng không tức giận với việc bác sĩ tự ý này, vì bác sĩ cũng chỉ đang làm tròn trách nhiệm của mình.
May mắn là hôm nay các thủ tục kiểm tra không mất quá nhiều thời gian.
Tháo bột xong, Quý Văn Tự vẫn có chút chưa quen, thử nhẹ nhàng nhấc chân dẫm xuống đất.
