HỢP ĐỒNG HÔN NHÂN CÙNG TỔNG TÀI LẠNH LÙNG

Chương 10: Đưa Đón

Gió sớm thổi mát mẻ.

Sự yên tĩnh buổi sáng sớm bị một tiếng chim hót chói tai phá vỡ.

Cô Trương đã chuẩn bị bữa cơm từ rất sớm, lên lầu đến trước cửa phòng Quý Văn Tự gõ cửa: “Thiếu gia, ăn sáng thôi.”

Bên trong không có tiếng động.

Cô hơi cảm thấy kỳ lạ, vì Quý Văn Tự không ngủ nướng. Trước đây khi chân cậu chưa bị thương, các cô ấy đều không cần lên lầu gọi ăn sáng, chỉ cần ước chừng thời gian làm xong bữa sáng, chờ Quý Văn Tự chạy bộ buổi sáng về là được.

Mấy ngày nay Quý Văn Tự vì vết thương ở chân không ra ngoài chạy bộ buổi sáng.

Cho nên cô Trương mới lên lầu gọi ăn sáng.

Cô lại lần nữa gõ cửa phòng, cũng cất cao giọng: “Thiếu gia, ngài tỉnh chưa?”

“Tỉnh rồi, tôi đánh răng rửa mặt lát nữa xuống.” Quý Văn Tự đáp lời.

Nhưng âm thanh không phải truyền ra từ phòng ngủ, mà là từ phòng tập thể thao bên cạnh.

Sắc mặt cô Trương biến đổi, vội vàng đi tới phòng tập thể thao.

Thấy Quý Văn Tự đang nắm chặt xà đơn, làm động tác hít xà tập luyện.

Sắc mặt cô Trương tái mét, vội vàng chạy đến trước mặt Quý Văn Tự: “Thiếu gia, thiếu gia, chân ngài đang bị thương, sao có thể làm động tác nguy hiểm như vậy?”

Quý Văn Tự kỳ thật còn chưa làm được mấy cái, tối hôm qua cậu ngủ không ngon, hôm nay lại tỉnh sớm.

Nghĩ mình nằm viện lâu như vậy, cơ thể vẫn luôn lơ là rèn luyện, cố ý đến phòng tập thể thao thử một lần, kết quả lực lượng hai tay đã kém hơn trước kia.

“Dì Trương không cần lo cho tôi, hít xà lại không dùng đến chân.” Quý Văn Tự vừa nói vừa làm thêm ba cái.

Mặt cô Trương dọa đến trắng bệch: “Thiếu gia, nếu không cẩn thận tay trượt ngã xuống, cái chân này chẳng phải càng nghiêm trọng hơn sao? Thiếu gia, ngài đừng làm nữa.”

Cô tiến lên cẩn thận bắt lấy vạt áo Quý Văn Tự.

Quý Văn Tự thở dài, nhảy bằng một chân xuống đất.

Cô Trương nhanh chóng đỡ cậu.

“Tôi không làm nữa, dì đừng lo lắng.” Quý Văn Tự chuẩn bị khom lưng cầm lấy nạng, cô Trương lập tức giúp cậu lấy đặt vào tay.

Nói: “Chờ thêm mấy hôm nữa tháo bột, tôi sẽ hỏi bác sĩ xem có được tập những môn vận động này không, bây giờ thật sự quá nguy hiểm.”

“Được.” Quý Văn Tự biết cô Trương cũng là lo lắng cho cậu, dù sao đối phương đã nhìn mình lớn lên từ nhỏ, phỏng chừng trong lòng cô Trương, cậu giống như con trai của cô vậy.

Lúc ăn cơm, Quý Văn Tự cong cánh tay nhìn cơ bắp trên đó, so với ba tháng trước, bây giờ quả thật không nhìn nổi.

Chờ vết thương ở chân lành, còn phải tốn sức lực đi tập thể dục mới được.

Ăn cơm được một nửa, Quý Văn Tự đột nhiên nhận được điện thoại từ ông nội gọi tới.

“Tiểu Tự, hôm nay ông xuất viện con không cần đến đón ông.” Quý Thư Di nói.

Quý Văn Tự còn tưởng rằng là mẹ đã nói gì với ông, dù sao ngày hôm qua ông nội còn đồng ý với cậu: “Chân con không sao, huống chi đi lại chỉ ngồi xe, đâu có đi bộ nhiều.”

Quý Thư Di nói: “Ông còn chưa nói xong đâu, con nghe ông nói.”

“Buổi chiều, con ngồi xe đến dưới lầu công ty Tống Thính Vân đón cậu ấy đến nhà chúng ta.”

Quý Văn Tự: “Vì sao? Gửi địa chỉ cho anh ta không được sao, anh ta còn có thể lạc đường à?”

“Thằng nhóc này, con không phải nói với cậu ấy chỉ hận gặp nhau quá muộn sao? Bảo con đi đón nó con không vui à?” Quý Thư Di hỏi.

Quý Văn Tự thở dài một hơi thật sâu: “Thì con cũng muốn đến đón ông mà.”

“Bố mẹ con, cậu con, dì con và dượng con, à, anh họ con cũng về nước rồi, nó cùng Tiểu Vi cũng muốn tới, tính ra có không ít người đến đón ông đâu, cho nên con không cần đến nữa.” Ông lão đếm ngón tay nói.

Quý Văn Tự lập tức hỏi: “Anh họ cùng Tiểu Vi ca cũng đã về rồi sao?”

“Ừm.”

“Chuyện khi nào vậy? Anh họ sao không nói với con?” Giọng điệu Quý Văn Tự không giấu được sự hưng phấn.

Quý Thư Di: “Thì sáng nay ngồi máy bay đến, lúc này bọn nó đang nghỉ ngơi ở nhà, buổi chiều mới cùng nhau đến đón ông.”

“Ồ, được rồi, vậy con đi đón Tống Thính Vân.” Quý Văn Tự không tình nguyện đồng ý.

“Ừm, nhớ ăn mặc thật bảnh đấy.” Quý Thư Di nhắc nhở.

Quý Văn Tự lẩm bẩm: “Đâu phải đi xem mắt, mặc đẹp như vậy làm gì?”

“Thằng nhóc con, chưa từng yêu đương còn không nghe người ta nói sao? Trước mặt người yêu lúc nào cũng phải giữ sự bảnh bao là quan trọng nhất.”

“Phải đợi đến khi người đáng ghét kia dụ dỗ người con thích đi rồi, thì thằng nhóc con có mà khóc.”

Khóe môi Quý Văn Tự giật giật, cậu biết ông nội và bà nội rất ân ái. Lúc trẻ Quý Thư Di theo đuổi bà nội cậu tốn rất nhiều công sức, thậm chí đến sau này tuổi lớn, Quý Thư Di còn kiên trì mỗi ngày lên tóc đánh sáp, mỗi buổi tối đắp mặt nạ dưỡng da.

Nhưng đó cũng là vì hai người ân ái.

Cậu và Tống Thính Vân lại không ân ái.

“Con không cần, yêu đương bây giờ nào có phải lúc nào cũng khổng tước xòe đuôi. Nếu anh ta dễ dàng bị người khác dụ dỗ đi rồi, chỉ có thể nói anh ta không đủ yêu con thôi?”

“Ha ha, con nói sao thì là vậy đi.” May mà Quý Thư Di cũng không bắt buộc, chỉ nói: “Buổi chiều bốn giờ đi đón nó là vừa thích hợp, chờ các con về đến nhà chúng ta có thể cùng nhau ăn cơm tối.”

“Vâng.” Quý Văn Tự nói.

“À, chuyện này ông còn chưa nói với Thính Vân, con nhớ nói với nó một tiếng.”

“Biết rồi, ông đừng nhọc lòng con.”

Hai người hàn huyên đơn giản hai câu rồi cúp điện thoại.

Quý Văn Tự gửi tin nhắn cho Tống Thính Vân nói chuyện này.

Tống Thính Vân rất lâu cũng chưa hồi âm.

Cũng không biết đã thấy chưa.

Quý Văn Tự lười quản.

Ngủ trưa tỉnh lại, Tống Thính Vân cuối cùng cũng trả lời: 【 Được, địa chỉ lát nữa tôi gửi cho cậu 】

Quý Văn Tự trả lời một chữ ‘OK’.

Sau đó rời giường bắt đầu thay quần áo, đánh răng rửa mặt.

Cậu buổi sáng cũng đã gửi tin nhắn cho Bùi Tri Nhàn, tuy nhiên, lúc đó Bùi Tri Nhàn hình như đang ngủ bù, không hồi âm, mãi đến buổi chiều mới trả lời.

【 Bùi Tri Nhàn: Buổi sáng anh đang ngủ 】

【 Bùi Tri Nhàn: Là Tiểu Vi quyết định về gấp, vé máy bay đều là đặt gấp, cho nên chưa kịp nói với cậu 】

【 Quý Văn Tự: Anh nghỉ ngơi tốt chưa? Tiểu Vi ca sức khỏe thế nào? 】

【 Bùi Tri Nhàn: Đỡ hơn nhiều rồi, bác sĩ nói sau này cứ tĩnh dưỡng là được 】

【 Quý Văn Tự: Vậy thì tốt 】

【 Bùi Tri Nhàn: Vậy buổi chiều gặp, Tiểu Vi cố ý từ nước ngoài mang quà tân hôn về cho hai đứa đấy 】

【 Quý Văn Tự: ……】

 

 

back top