Chương 18: Bụi Gai và Xà Cốt
Bùi Ngôn cọ xát xung quanh vali hành lý một lúc lâu, cầm áo ngủ đi vào phòng tắm.
Hình Xuyên rũ những cánh hoa hồng trên ga trải giường xuống đất, dọn dẹp xong xuôi, không nghĩ nhiều mà vừa quay đầu lại.
Trong phòng tắm, Bùi Ngôn đối diện với hắn đã cởi áo khoác, kéo vạt áo và quần áo lên qua đầu, lộ ra một đoạn eo mỏng manh và mềm dẻo, làn da dưới ánh đèn trắng đến chói mắt.
Hắn rất nhanh cởi áo trên xuống, xếp gọn gàng đặt bên cạnh giỏ quần áo. Cúi đầu khom lưng cởi quần, đôi chân dài thon thả thẳng tắp lần lượt nhấc lên rồi hạ xuống.
Gần như trần truồng, Bùi Ngôn ngẩng mắt lên, cách lớp kính liếc nhìn hắn một cái, nhưng lại không thấy hắn, không hề phát hiện ra điều gì mà cẩn thận gấp quần áo của mình.
Hình Xuyên sững sờ, sau khi xác định mình không phải đang mơ một giấc mơ kỳ lạ nào đó, tiến lên sờ vào lớp kính ngăn cách phòng tắm, phát hiện đó là kính một chiều.
Mặt kính này vốn là kính mờ, sau khi bật đèn lại trở nên trong suốt. Bên ngoài có thể nhìn thấy bên trong, nhưng bên trong lại không nhìn thấy bên ngoài.
Hình Xuyên còn đang do dự có nên gõ cửa nói cho Bùi Ngôn chuyện này không, thì Bùi Ngôn quay người lại, lộ ra tấm lưng.
Hình xăm bộ xương rắn màu đỏ bao quanh vết sẹo tối màu, từ vị trí vai trái của Bùi Ngôn đâm qua xương bả vai nhô lên, uốn lượn thẳng xuống hoàn toàn đi vào phần eo hẹp phía sau.
Hình xăm không hề có tác dụng che đậy vết sẹo nào, ngược lại làm cho vết sẹo trở nên dữ tợn hơn, giống như một bụi gai rối bời.
Hình Xuyên, người thường xuyên bị thương, nhận ra đó là vết thương do dao.
Nước ấm xối lên người, hình xăm xương rắn màu đỏ rất nhanh trở nên ướt đẫm. Hơi nước nóng ẩm bốc lên làm Bùi Ngôn thả lỏng lại. Hắn tắm rửa xong, vươn tay sờ lên giá áo khoác, từ trong túi sờ ra một gói thuốc lá.
Gói thuốc này đã mở rất lâu. Bùi Ngôn cố ý muốn từ bỏ hoàn toàn, cho nên đến bây giờ vẫn chưa hút hết, chỉ còn lại cây cuối cùng.
Tay Bùi Ngôn toàn là nước, làm ướt đầu điếu thuốc.
Hắn nghĩ đây là điếu cuối cùng, châm lửa. Khói thuốc tinh tế khuếch tán rất chậm trong phòng tắm tràn ngập hơi nước.
Hắn ngậm thuốc lá, tóc ướt dán vào hai bên má, không ngừng nhỏ nước, làm ướt lông mi, sau đó gần như làm ướt hoàn toàn cả điếu thuốc.
Hắn không nghĩ gì cả, tạm thời gạt bỏ hành vi trộm cắp tồi tệ của mình cùng những vấn đề sắp phải đối mặt ra khỏi đầu, hai mắt vô thần buông lỏng bản thân.
Tàn thuốc đã tích lại một đoạn ngắn, hắn cũng không hút thêm một hơi nào nữa.
Bùi Ngôn sợ tàn thuốc rơi xuống đất, dụi tắt thuốc ném vào thùng rác, lại rút một tờ giấy đắp lên trên để che giấu.
Hắn lo lắng mùi thuốc lá sẽ bị phát hiện trong phòng tắm, liền mở quạt thông gió, còn nặn rất nhiều dầu gội và sữa tắm xoa ra bọt biển.
Tắm rửa xong, Bùi Ngôn lấy một chiếc khăn sạch lau tóc đến trạng thái không còn nhỏ nước, thay áo ngủ bước ra khỏi phòng tắm. Trong phòng không có người.
Hắn nhìn ra phía trước, xuyên qua cửa kính trượt trong suốt, Hình Xuyên đang quay lưng lại với hắn, dựa vào lan can ban công.
Bùi Ngôn đặt quần áo thay ra xuống, đẩy cửa ban công, nhưng không bước ra ngoài.
Hắn dựa vào cửa, mở miệng: “Tôi tắm xong rồi, cậu đi tắm đi.”
Hình Xuyên quay người đối mặt với hắn, nhưng không nhúc nhích. Bùi Ngôn cũng không động đậy.
Mới tắm xong, gò má Bùi Ngôn hiện lên một chút sắc hồng không đều, trên người tản ra mùi hương sữa tắm thoang thoảng. Mùi hương này được nhiệt độ cơ thể hun ấm, làm hắn dường như trở nên mềm mại hơn.
Hình Xuyên đứng thẳng dậy, tiến lại gần hắn vài bước, dừng lại ở khoảng cách một bước chân.
Bùi Ngôn đầu tiên ngước mắt nhìn hắn, sau khi hắn đến gần thì cụp mắt xuống, nhưng không lùi lại.
“Bùi Ngôn.” Hình Xuyên gọi tên hắn.
Hắn sờ sờ vành tai, khẽ lên tiếng, một lần nữa nhìn về phía hắn.
Hình Xuyên môi mấp máy, muốn nói lại thôi.
Tròng mắt màu hổ phách của hắn phản chiếu khuôn mặt Bùi Ngôn, mơ hồ bị sai lệch.
Bùi Ngôn kiên nhẫn chờ đợi. Nhiệt độ không khí ban đêm thấp, gió đêm lạnh không ngừng thổi tới. Hắn đã cảm thấy hơi lạnh, nhưng không có ý định quay người trở lại phòng ấm.
Hình Xuyên cuối cùng lại không nói gì cả, chỉ đặt tay lên vai hắn, nhẹ giọng nói: “Vào trước đi, bên ngoài lạnh.”
Bùi Ngôn trở lại phòng, tìm máy sấy dưới tủ, cúi đầu sấy tóc. Hình Xuyên thì đi vào phòng tắm.
Hắn sấy xong buông máy sấy, sửa lại tóc, khoảnh khắc quay người lại thì khựng lại tại chỗ.
Mặt kính mờ ban đầu trở nên trong suốt, phòng tắm lập tức biến thành một chiếc tủ kính trưng bày nào đó. Hình Xuyên đang cởi đồ bên trong bị hắn nhìn thấy rõ ràng.
Và hắn vừa rồi, đã tắm xong ở bên trong đó.
Bùi Ngôn bị sốc đến mức mất ý thức trong giây lát, đứng sững sờ hồi lâu. Khi Hình Xuyên chuẩn bị cởi quần áo, hắn kịp thời lấy lại ý thức của mình, cứng đờ đi đến cửa phòng tắm gõ cửa.
Hắn gõ ba tiếng, thực sự không biết đặt mắt vào đâu, liền cúi đầu nhìn xuống đất.
Cửa bị kéo ra, chân Hình Xuyên xuất hiện trong tầm mắt.
Bùi Ngôn dùng giọng nói gần như không nghe thấy: “… Kính… Hình như là kính một chiều…”
Hình Xuyên nghi hoặc “Ừm” một tiếng, đi ra ngoài nhìn một cái, bật cười: “Tôi vừa nãy vẫn ở trên ban công, không chú ý tới.”
Bùi Ngôn trầm mặc rất lâu, mới gật gật đầu, lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm.
Hắn chuẩn bị đi ra ban công tránh đi một chút, Hình Xuyên gọi hắn lại: “Bên ngoài lạnh quá, cậu đừng đi ra ngoài.”
Bùi Ngôn đi được nửa đường bị bắt dừng lại, cảm thấy càng thêm xấu hổ một cách khó hiểu.
“Tôi tin tưởng cậu sẽ không nhìn đâu.”
Hình Xuyên cười với sự tin tưởng dành cho hắn, quay người trở lại phòng tắm, để lại Bùi Ngôn đứng giữa phòng không biết làm sao.
Hắn suy nghĩ vài giây, dùng tay che lại mắt, chậm rãi dùng chân dò đường, dựa vào ký ức từ từ đi đến bên cạnh vali hành lý, giang hai tay, xuyên qua kẽ ngón tay, dựa vào tầm nhìn mơ hồ tìm ra bịt mắt từ vách ngăn.
Hắn lại dùng phương thức cũ trở lại sofa ngồi xuống, dựa vào tiếng nước trong phòng tắm mò mẫm đeo bịt mắt lên cho mình.
Tiếng nước tinh tế như là một loại tiếng ồn trắng gây thôi miên nào đó. Khi Hình Xuyên bước ra khỏi phòng tắm, Bùi Ngôn đang đeo bịt mắt nghiêng qua gối dựa sofa, không có động tĩnh, trông như đã ngủ.
Hình Xuyên đi về phía sofa. Trước khi vào phòng tắm, hắn đã điều chỉnh độ sáng đèn đầu giường xuống thấp. Dưới ánh đèn tông màu ấm, làn da Bùi Ngôn trông không còn tái nhợt như vậy.
Bùi Ngôn rất cao, chiếc sofa có vẻ hơi nhỏ, cặp chân dài của hắn chỉ có thể co quắp một cách khó khăn.
Hình Xuyên vươn tay, vừa định chạm vào Bùi Ngôn, hắn liền như có cảm giác, bàn tay rũ trên tay vịn sofa khẽ động đậy.
Bùi Ngôn kéo bịt mắt xuống, lông mi bị bịt mắt ép đến có chút lộn xộn, mơ hồ nhìn về phía hắn.
“Cậu tắm xong rồi,” Bùi Ngôn thẳng người dậy một chút, dụi mắt: “Cậu đi ngủ đi, tối nay tôi ngủ sofa.”
Hình Xuyên không tán thành khoanh tay lại: “Ngủ trên sofa không thoải mái, cậu đi ngủ giường đi, tôi ngủ đây.”
Bùi Ngôn không thể để người bệnh ngủ sofa. Tính cách mạnh mẽ của hắn bộc lộ ra, không nói thêm lời nào với Hình Xuyên, kéo bịt mắt lên liền nằm xuống trở lại.
“Bùi Ngôn,” Giọng Hình Xuyên vang lên trên đầu hắn: “Cậu không lên giường ngủ, tôi sẽ ôm cậu qua.”
Bùi Ngôn im lặng một lát, lạnh lùng nói: “Tôi không đồng ý.”
“Tôi không trưng cầu sự đồng ý của cậu.” Hình Xuyên cũng chuyên quyền độc đoán như hắn.
Bùi Ngôn vật lộn bò dậy, kéo bịt mắt xuống, kinh ngạc nhìn Hình Xuyên, không thể tin được lời nói như vậy lại được nói ra từ miệng hắn.
Hình Xuyên cao lớn đứng trước mặt hắn, đổ xuống một mảng bóng tối lớn. Bùi Ngôn đối chiếu sự chênh lệch về thân hình giữa mình và hắn, rất nhanh liền bỏ cuộc, đứng dậy đi về phía giường.
Hình Xuyên tìm một chiếc chăn lông trong tủ đắp lên người, nói ngủ ngon với Bùi Ngôn như không có chuyện gì xảy ra.
Bùi Ngôn không nói ngủ ngon với hắn, mà lật người lại, quay lưng về phía hắn, chỉ chừa lại cho hắn một cái gáy tròn trịa.
Khoảng nửa giờ sau, Hình Xuyên vẫn chưa ngủ, nghe thấy tiếng vải vóc ma sát vụn vặt truyền đến từ trên giường.
“Hình Xuyên, Hình Xuyên?” Bùi Ngôn gọi hắn khẽ.
Hình Xuyên cố ý không đáp, nghe hắn gọi bốn năm tiếng sau, mới lên tiếng: “Sao vậy?”
“Cậu cũng lên giường ngủ đi, giường này rất lớn.” Bùi Ngôn nói.
“... Nếu cậu không thích…” Bùi Ngôn do dự bổ sung. Lời hắn còn chưa nói xong, Hình Xuyên vén chăn lông lên, đứng dậy khỏi sofa.
Bùi Ngôn nắm chặt góc chăn, chỉ lộ ra nửa khuôn mặt trong chăn dày, đối diện với Hình Xuyên đi đến mép giường vài giây, mới nhớ dịch sang phía bên kia.
Mép giường bên cạnh lún xuống. Bùi Ngôn nghĩ thầm, Hình Xuyên thật nặng.
Bùi Ngôn không tắt hết đèn, để lại một ngọn đèn ngủ. Hắn nhìn Hình Xuyên nằm bên cạnh.
Trên người Hình Xuyên có mùi dầu gội và sữa tắm giống hắn. Bùi Ngôn đổi sang tư thế nằm thẳng, miên man suy nghĩ một cách vô định.
Hình Xuyên nửa tựa vào đầu giường, không nằm xuống. Hắn nhìn chằm chằm Bùi Ngôn một lúc lâu, đột nhiên hỏi: “Sao mặt đỏ thế?”
Trong khi Bùi Ngôn còn chưa tìm được câu trả lời thích hợp, Hình Xuyên tiến lại gần, mu bàn tay áp lên trán hắn.
Bùi Ngôn hoàn toàn bị đơ, đầu trống rỗng ngay lập tức.
Hình Xuyên dịch tay ra: “Không bị sốt.”
Hắn cầm một chiếc điều khiển từ xa trên bàn đầu giường: “Máy lạnh có nóng quá không?”
Hắn nhấn nút được đánh dấu “Hạ” trên điều khiển từ xa. Máy lạnh không có bất kỳ phản ứng nào, ngược lại chiếc giường dưới thân họ đột nhiên chậm rãi, có quy luật chuyển động lên xuống, rung lắc.
Hình Xuyên kinh ngạc nhìn điều khiển từ xa. Bùi Ngôn cũng cảm nhận được sự chấn động rõ ràng này.
“Sao giường còn có chức năng mát xa vậy?” Lưng Bùi Ngôn bị làm cho hơi đau, hắn nghiêng người đi, né tránh một chút, đơn thuần hỏi Hình Xuyên.
Hình Xuyên phân biệt được tiếng nước ngoài trên điều khiển từ xa, làm như không có chuyện gì xảy ra mà nhấn nút dừng, sau đó bỏ điều khiển từ xa vào ngăn kéo dưới cùng.
“Sao lại tắt đi?” Bùi Ngôn hỏi, hắn vừa mới thấy có chút thú vị.
“Ngủ đi.” Hình Xuyên nằm xuống.
Bùi Ngôn không quay người lại, đối mặt với hắn. Tóc mềm mại dán vào gối, khẽ nói “Tốt”, sau một phút lại nói với hắn một câu “Ngủ ngon”.
