HẾT HẠN LIÊN HÔN, ALPHA ĐIÊN CUỒNG THEO ĐUỔI LẠI OMEGA MANG THAI

Chương 63

Sáng sớm hôm sau, Kiều Tri Miên mơ mơ màng màng tỉnh lại. Việc đầu tiên là kiểm tra con trai vẫn đang ngủ say bên cạnh.

Cậu xác nhận nhóc con đã ổn, mới ngáp dài cầm lấy điện thoại xem giờ.

Màn hình bật lên hiển thị một tin nhắn từ chồng, được gửi cách đây vài tiếng đồng hồ.

Mắt cậu sáng lên, cơn buồn ngủ tan biến, kích động chờ mong mở ra.

【 Miên Miên, em đã gửi cho anh cái gì, sao lại thu hồi rồi? 】

Kiều Tri Miên mím môi, đôi mắt hạnh lấp lánh hồi âm:

【 Không có gì đâu, lỡ tay đó. 】

Xong xuôi, còn tiện tay gửi thêm một cái biểu tượng mèo con tươi cười hì hì qua.

【 Yêu anh nha. 】

Gửi xong, Kiều Tri Miên đặt điện thoại im lặng xuống, nằm ngửa trên giường, mặt vô cảm nhìn chằm chằm trần nhà, không biết đang suy nghĩ gì.

________________________________________

Bóng đêm đang lúc nồng đậm nhất, ánh trăng đơn độc treo.

Bên ngoài biệt thự đột nhiên sáng lên ánh đèn xe ô tô.

Không lâu sau, cánh cửa lớn bị lặng lẽ không một tiếng động mở ra.

Liêm Dật nhẹ nhàng thay giày ở cửa, áo khoác đen và kiểu tóc tinh tế vẫn còn dính hơi nước và phong trần mệt mỏi.

Anh không bật đèn phòng khách, vội vã đi thẳng lên lầu hai.

Chuyên gia chăm sóc trẻ phụ trách ban đêm vừa hay đi ra từ phòng trẻ, đối diện với anh. Bà hơi kinh ngạc, che miệng, khẽ giọng thấp gọi: “Liêm tiên sinh?”

Liêm Dật lịch sự gật đầu với bà, sợ làm ồn đến con nên không nói gì.

Anh trực tiếp mở cửa phòng ngủ chính, bên trong bật đèn nhưng không có ai.

“Kiều tiên sinh đang ngủ cùng cậu chủ nhỏ ạ.” Chuyên gia chăm sóc trẻ nhắc nhở.

Liêm Dật sửng sốt, lúc này mới bước chân nhẹ nhàng đi vào phòng trẻ.

Omega đang ngủ gục bên mép giường cũi của con trai, trong tay còn cầm đồ chơi dỗ bé.

Liêm Dật nhìn khuôn mặt ngủ say tĩnh lặng nhưng mệt mỏi của vợ, nỗi nhớ nhung lâu nay dâng trào, cùng với sự đau lòng không bờ bến.

Yết hầu anh lăn nhẹ, cứng lại vì xót xa, ánh mắt đen nhu hòa xuống, hơi nóng lên, mang theo tình yêu không thể tả.

Cảm giác trống rỗng trong lòng cuối cùng cũng được lấp đầy một chút.

Alpha ngồi xổm xuống, dùng lòng bàn tay thật cẩn thận xoa xoa khuôn mặt non mềm của vợ, không đành lòng đánh thức cậu.

Anh động tác cực nhẹ, nâng người từ dưới nách, ôm cậu đối diện vào lòng, bàn tay rộng lớn che chở sau gáy, để cậu gục đầu vào vai mình tiếp tục ngủ say.

Kiều Tri Miên như có linh cảm, rầm rì vùi đầu vào cổ người đàn ông một cách ỷ lại.

Liêm Dật bản năng phóng thích Pheromone trấn an bao bọc Omega.

Đi ngang qua hành lang, thấy chuyên gia chăm sóc trẻ còn muốn nói gì đó.

Anh giơ tay ra hiệu im lặng, không dừng lại một khắc nào, đi thẳng vào phòng ngủ.

Anh vô cùng luyến tiếc đứng bên mép giường ôm cậu thêm một lúc, hôn hôn vành tai trắng hồng trong lòng, mới cẩn thận đặt cậu vào chăn.

Vừa mới kéo chăn đắp xong cho vợ, điện thoại anh liền bắt đầu rung.

“Alo, Owen...”

Người đàn ông nhỏ giọng nghe máy, ánh mắt dịu dàng nóng bỏng vẫn dán chặt trên người vợ đang ngủ.

Giọng đồng nghiệp thúc giục bằng tiếng Anh truyền đến: “Liam, anh chạy đi đâu vậy, máy bay còn chưa tới nửa tiếng nữa là cất cánh rồi.”

Liêm Dật thầm thở dài, liếc mắt nhìn đồng hồ, cuối cùng lại nhìn sâu vào vợ một lần nữa.

Anh đứng dậy, quyến luyến rời đi.

Anh là phải đến một nơi khác.

Do lý do thời tiết, máy bay tạm thời hạ cánh khẩn cấp ở thành phố này để chuyển tiếp, sự việc xảy ra đột ngột.

Giữa chừng chỉ có một chút thời gian ít ỏi, anh đã không ngừng tăng tốc để trở về nhà ở lại vài phút.

________________________________________

Kiều Tri Miên ngủ một giấc siêu cấp an ổn và thoải mái.

Khi tỉnh lại, ánh mặt trời đã rực rỡ.

Tóc ngắn cậu rối bù, ngồi trên giường có chút mơ màng. Đêm qua không phải cậu đang ở phòng trẻ bế bảo bối sao, sau đó cậu bò một lát, sao lại chạy lên giường này rồi.

Hơn nữa, cậu kích động hít hít mũi.

Vì sao trong không khí lại có mùi Pheromone Thanh Trúc của Liêm Dật, mùi hương của anh không phải đã sớm phai nhạt rồi sao.

Đầu Kiều Tri Miên lóe lên, bừng tỉnh nghĩ đến một khả năng.

Đôi mắt cậu sáng lên rõ rệt, kích động đến không kìm được, sốt ruột hoảng hốt xuống giường chạy ra ngoài.

“Chồng ơi!” Cậu lao ra gọi một tiếng, không thấy ai lại tìm từng phòng một.

Thư phòng không có, phòng trẻ không có, phòng ngủ phụ cũng không có.

“Cậu Kiều?” Chuyên gia chăm sóc trẻ thấy cậu như vậy có chút bối rối, ngập ngừng hỏi: “Cậu tìm gì ạ?”

“Liêm tiên sinh đã về rồi sao?!” Kiều Tri Miên bừng tỉnh quay đầu hỏi bà.

“Đêm qua Liêm tiên sinh quả thật có về,” chuyên gia chăm sóc trẻ suy nghĩ một lát rồi đáp: “Nhưng ôm cậu về phòng ngủ không lâu thì đã đi rồi.”

 

 

 

back top