“Miên Miên,” Liêm Dật sững sờ một lúc lâu, mới nhíu mày rối rắm lên tiếng.
“Ôi dào, đừng nghĩ nhiều như vậy chứ, lại không phải chuyện gì to tát.” Kiều Tri Miên ngắt lời anh, lần này đến lượt cậu trấn an Alpha: “Không phải nói chỉ đi nửa năm hơn thôi sao?”
“Đó là nói nhanh.” Liêm Dật có một bụng băn khoăn, dẫn dắt đội ngũ không phải là chuyện dễ dàng.
“Em biết, em tin tưởng anh có thể làm được.” Omega rúc vào lòng người đàn ông, cánh môi mềm mại hôn hôn cằm góc cạnh của anh, mềm mại nói: “Anh cũng nhất định sẽ không để em và nhóc con chờ quá lâu, đúng không?”
“Anh...” Liêm Dật bàn tay phủ lên gáy người trong lòng, ôm chặt cậu hơn.
Tiểu gia hỏa mảnh khảnh này gần như là toàn bộ nơi gửi gắm tình cảm của anh, chỉ có cậu mới có thể mang lại chút an ủi cho trái tim đang hỗn loạn của anh.
“Anh không yên tâm.” Anh trầm mặc một lúc lâu, mới thốt ra mấy chữ đó.
Vành mắt Kiều Tri Miên lập tức đỏ hoe, cậu giấu mặt đi, bĩu môi nhỏ, dùng ngữ khí sảng khoái nói:
“Có gì mà không yên tâm, em biết anh yêu em là được rồi. Hơn nữa, em đâu phải trẻ con, em đã làm ba ba rồi, em sẽ chăm sóc tốt cho bản thân và nhóc con.”
Liêm Dật nghe thấy cái giọng điệu hùng hồn này, cảm thấy đáng yêu lại thú vị.
Anh xoa xoa vành tai nhỏ trắng hồng của cậu: “Thật sự có thể sao? Em là Miên Miên bảo bối của anh, ngay cả tã của nhóc con cũng còn chưa biết thay.”
Omega không phục: “Em thông minh như vậy, em có thể học mà,” cậu rầm rì nói lớn: “Khó như phục hồi chức năng em còn không bỏ cuộc, thay tã tính là gì. Hơn nữa, còn có chuyên gia chăm sóc trẻ mà, lại không phải chỉ có mình em, ba mẹ cũng có thể đến giúp em trông con mà.”
Liêm Dật nghe ra cậu đang cố tỏ ra mạnh mẽ, trái tim anh như bị tan chảy, môi mỏng dán lên mái tóc mềm mại của cậu, hôn một cách vô thức: “Tiểu Miên Miên của anh...”
“Không sao đâu mà, nhịn mấy tháng là được,” Kiều Tri Miên cười ra hai lúm đồng tiền, không ngừng cọ cọ vào lòng người đàn ông: “Em nhớ anh thì em đi tìm anh, anh cũng có thể quay về thăm chúng ta đúng không? Đến lúc đó em coi như đi du lịch ~”
________________________________________
Một tháng sau.
Sân bay Quốc tế Liên Bang.
Thông báo làm thủ tục đăng ký liên tục vang lên, màn hình điện tử cuộn nhanh thông tin chuyến bay.
Tiếng bánh xe hành lý ma sát mặt đất lộc cộc, tiếng trẻ em đùa giỡn, tiếng người lớn trò chuyện, tất cả dệt thành một mạng lưới ồn ào náo nhiệt.
Gia đình ba người ở phòng chờ đã trò chuyện bịn rịn một lúc lâu.
Kiều Tri Miên ôm Tiểu Sơ Bạch để cậu bé tương tác với daddy nhiều hơn.
Liêm Dật vừa nói chuyện với vợ, vừa trêu chọc con trai, tóm lại là vô cùng luyến tiếc.
Thời gian tốt đẹp luôn trôi qua rất nhanh.
Tiếng phát thanh sân bay vang lên: ‘Quý khách xin chú ý, chuyến bay số XX XX đi trước đang bắt đầu làm thủ tục đăng ký, xin quý khách cầm...’
“Nên làm thủ tục rồi, anh đi thôi.” Kiều Tri Miên hốc mắt nóng lên, hào phóng nhắc nhở.
Tiểu Sơ Bạch trong lòng cậu dường như bị tiếng ồn xung quanh quấy rầy, cái đầu nhỏ rụt vào lòng ba ba.
Liêm Dật thầm thở dài, ngón tay mềm mại vuốt ve đỉnh đầu mềm mại của con trai, rồi cúi xuống hôn cái miệng nhỏ ngọt ngào của Omega.
“Chăm sóc tốt cho bản thân và bảo bối, anh sẽ nhanh chóng trở về.” Anh dặn dò.
Kiều Tri Miên dùng sức gật đầu vài cái, cười khúc khích nắm tay nhóc con vẫy vẫy: “Tiểu Sơ Bạch, chúc daddy mọi việc thuận lợi, con nói daddy sớm một chút trở về nha.”
Nhóc con thật sự rất phối hợp ba ba, lông mi cong cong cười nhìn daddy. Như thể muốn nói gì đó, ê ê a a, bàn tay nhỏ mềm mại nắm chặt không khí.
Liêm Dật cong môi, cuối cùng nhìn con trai và Omega, yết hầu anh lăn nhẹ, xoay người đẩy hành lý hòa vào dòng người.
Kiều Tri Miên ôm con đứng tại chỗ, nhìn bóng lưng Alpha, vành mắt lại không nhịn được trở nên ngày càng đỏ. Mũi cậu cay xè, bĩu môi ôm chặt Tiểu Sơ Bạch.
Nửa dưới khuôn mặt giấu sau cơ thể nhỏ bé của nhóc con, ngửi mùi sữa trên người bảo bối, nước mắt hạnh càng tích càng nhiều, xoạch xoạch rơi xuống.
Liêm Dật kiểm tra xong vé, cuối cùng quay đầu lại nhìn thoáng qua vợ và con đang sắp bị đám đông bao phủ.
Tầm nhìn đã có chút mơ hồ, chỉ có thể thấy hai bóng dáng nhỏ, không thấy rõ biểu cảm trên khuôn mặt.
Và lúc này, yếm nước bọt của Tiểu Sơ Bạch, toàn bộ đều là nước mắt của ba ba.
Nhóc con thấy daddy đi rồi, cảm nhận được cảm xúc không tốt của ba ba, miệng cũng bĩu ra, nắm lấy quần áo ba ba, sắp khóc đến nơi.
“Ô bá,” cậu bé đột nhiên nước mắt lưng tròng, bập bẹ tập nói mở miệng: “Bá, bá...”
Kiều Tri Miên sửng sốt, ngừng nước mắt, hít hít mũi, trợn to đôi mắt đỏ bừng khó tin nhìn về phía con trai.
“Nhóc con, con vừa kêu cái gì?”
“Ô bá bá...” Tiểu Sơ Bạch lại ủy khuất phát ra âm thanh.
Kiều Tri Miên lập tức nín khóc mỉm cười: “Con biết kêu ba ba? Con biết kêu ba ba rồi bảo bối.”
Cậu vui mừng khôn xiết, vô cùng hưng phấn, theo bản năng muốn nói tin tức tốt này cho chồng.
Nhưng vừa ngẩng đầu lên, cậu mới nhớ ra Alpha đã đi xa khuất.
Nét nhảy nhót trên mặt cậu cứng đờ, biến thành một biểu cảm phức tạp vừa vui vẻ lại vừa khổ sở.
