HẾT HẠN LIÊN HÔN, ALPHA ĐIÊN CUỒNG THEO ĐUỔI LẠI OMEGA MANG THAI

Chương 43: Cho bảo bảo kêu anh bằng chú

Phần còn lại, là hiệp nghị kết hôn anh từng ký tên, nhưng đã sớm quên lên chín tầng mây.

Hơi thở Liêm Dật run rẩy, vội vàng lật trang, góc hợp đồng bị gấp đến hỗn độn. Trang cuối cùng cột ký tên.

Màu đen đậm, bút hạ rõ ràng viết ba chữ ‘ Kiều Tri Miên ’. Vị trí trống bên cạnh, không cần nghĩ cũng biết là để lại cho ai.

Liêm Dật hoàn toàn c.h.ế.t tâm, cái lạnh lẽo theo da thịt bò vào khớp xương. Tên họ Omega trên đó, như gánh vác ngàn cân trọng lượng, từng chữ chọc đến n.g.ự.c anh thắt lại.

Một số đoạn ký ức như phim nhựa phát lại bừng lên trong đầu. Khó trách cậu nhóc trước đó không thích hợp như vậy, đột nhiên cảm khái thời gian trôi qua mau. Hóa ra là chỉ cái này.

Đầu ngón tay Liêm Dật nổi lên cảm giác tê dại, yết hầu lăn lăn, khắc chế đè xuống sự tắc nghẽn cuồn cuộn.

Anh không biết hiện tại rốt cuộc là tình huống như thế nào. Điều duy nhất có thể xác định chính là, Omega của anh, vợ anh, muốn ly hôn với anh.

Anh không muốn, vô luận thế nào cũng không muốn. Lựa chọn đánh dấu cậu lúc trước, anh đã chuẩn bị tốt tâm lý không thể nào ly hôn với cậu.

Liêm Dật ở thư phòng bình tĩnh hồi lâu, mới đứng dậy trở lại phòng ngủ. Omega trên giường đã nằm xuống ở vị trí của mình, quay lưng về phía anh.

Sự chua xót anh vất vả đè xuống lại xông ra từ yết hầu, nghẹn ở trong lòng không thể tiêu hóa.

Sự xa cách, sự lạnh nhạt của cậu, cho đến ngày hôm nay đã đến mức làm anh không thể chịu đựng nổi.

Anh vốn tưởng rằng họ là vợ chồng, náo loạn mâu thuẫn rồi cũng có thể làm lành. Nhưng hiện tại, anh hoảng sợ phát hiện, cậu hình như thật sự không cần anh.

Liêm Dật động tác chậm chạp căng thẳng lên giường, do dự rối rắm thật lâu. Cẩn thận từ phía sau đem Omega cuốn vào trong lòng.

Ngực rắn chắc rộng lớn của Alpha áp lên lưng cậu, Kiều Tri Miên mở mắt, vừa mới chuẩn bị giãy giụa, liền nghe thấy giọng anh run rẩy khàn khàn cầu xin.

"Chúng ta có thể gia hạn hợp đồng không vợ?" Hơi thở nặng nề nóng bỏng của anh run rẩy bên tai cậu: "Cầu xin em Miên Miên, đừng không cần anh."

Đầu Kiều Tri Miên trống rỗng một thoáng, sửng sốt, đại não nhanh chóng vận chuyển tròng mắt bất an lăn lộn, giải đọc lời nói này của người đàn ông.

Sao anh ấy đột nhiên, cậu không phải còn chưa nói muốn ly hôn với anh sao, tại sao anh lại... Chẳng lẽ anh ấy biết gì rồi? Đứa bé, hay là?

Trong lòng Kiều Tri Miên một trận hoảng hốt, nắm lấy đôi bàn tay to mạnh mẽ đang ôm bên hông mạnh mẽ bẻ ra.

Cậu xoay người nhìn anh, nhìn thấy sự cô đơn và ủy khuất trong đáy mắt anh. Thử hỏi: "Anh biết rồi?"

Ánh mắt Liêm Dật nheo lại đôi môi mỏng khép mở, chua xót trả lời: "Ừm, anh thấy hiệp nghị ly hôn em đặt ở thư phòng. Miên Miên, anh sẽ không ly hôn với em."

Hóa ra là cái này. Kiều Tri Miên không hiểu sao đột nhiên nhẹ nhàng thở ra. Cậu hoãn hai giây, lại lần nữa ngước mắt đối diện Alpha.

Mắt lạnh nhìn chằm chằm biểu tình buồn bã và ánh mắt ủy khuất của anh. Anh còn dám ủy khuất sao?!

"Vì sao? Anh không phải nên ước gì ly hôn sao? Như vậy anh rốt cuộc có thể thoát khỏi tôi,"

Kiều Tri Miên cười nhạo: "Không vui sao? Hiện tại anh không cần phải miễn cưỡng mình nữa, chúc mừng anh được tự do."

Nhìn thấy sự thống khổ trong mắt người đàn ông càng chồng chất càng nhiều.

Cậu vẫn không chút lưu tình đ.â.m vào n.g.ự.c anh: "Chân tôi cũng sắp lành, anh cũng không cần phải lương tâm bất an, cùng tôi hao phí thời gian."

Nụ cười Omega, trong mắt Liêm Dật phá lệ chói mắt.

"Anh yêu em, cho nên vô luận thế nào anh đều sẽ không ly hôn với em. Em đối với anh mà nói trước nay đều không phải miễn cưỡng, rời xa em càng không phải tự do, mà là từ bỏ hạnh phúc,"

Anh khắc chế sự đau đớn trong lòng, từng câu từng câu kiên định đáp lại cậu: "Bởi vì yêu em, anh hy vọng em càng ngày càng tốt, cùng em phục kiện không phải lương tâm bất an, là vì để ý em. Mặc kệ chân em thế nào, anh đều sẽ vẫn luôn ở bên cạnh em."

Hơi thở Kiều Tri Miên theo lời nói Alpha trở nên càng ngày càng dồn dập, càng ngày càng loạn.

Vốn dĩ trong thời kỳ mang thai liền mẫn cảm, cảm xúc không tốt. Đôi mắt cậu nháy mắt nghẹn đỏ, phiếm thủy quang trừng mắt anh.

Bây giờ mới biết yêu cậu, sớm làm gì đi! Lại còn bày ra vẻ ủy khuất trước mặt cậu. Nhìn anh như vậy liền tức giận.

"Lúc trước anh ký tên sảng khoái như vậy, anh có nghĩ đến tôi không?"

Cậu chứa nước mắt, tức giận phát tiết với anh: "Không phải nói làm tôi không cần phải lại xuất hiện trước mặt anh sao? Bây giờ lại là làm gì?!"

"Bảo bối, bảo bối em đừng khổ sở đừng giận," Liêm Dật nhìn đôi mắt sắp khóc của người yêu, tim đau như bị thít chặt, hoảng loạn đi vỗ về khuôn mặt và đuôi mắt cậu:

"Anh sai rồi, anh thật sự biết sai rồi, lúc đó anh chỉ là nhất thời bồng bột, anh căn bản không có nghĩ tới thật sự sẽ ly hôn với em."

"Anh tránh ra! Tôi chán ghét anh!" Omega xô đẩy cơ thể Alpha đang ôm ấp, hít mũi bĩu môi giận dữ nói: "Từ hôm nay trở đi, anh ngủ phòng ngủ phụ, chúng ta ngủ riêng!"

Liêm Dật lời lẽ khép nép dỗ dành, nhưng thế nào cũng không chịu tách ra.

Kiều Tri Miên phẫn uất dáng vẻ nài nỉ mặt dày mày dạn này của anh, dứt khoát tự mình ngồi dậy, chuẩn bị dọn đồ đạc đổi phòng.

"Đừng, đừng bảo bối," Liêm Dật nhìn ra ý đồ của cậu, sợ nhảy dựng vội vàng ngăn lại, đối diện với đôi mắt hạnh đang giận dữ trừng mình, cắn răng thỏa hiệp: "Anh dọn, anh ngủ phòng ngủ phụ!"

Anh nói xong, không cam tâm tình nguyện, chậm rì rì xuống giường.

Đáng thương vô cùng nhìn Omega một cái, bước chân dài hướng phòng bên cạnh đi. Rất giống một con ch.ó bị chủ nhân vứt bỏ.

Kiều Tri Miên ngồi trên giường tức giận đến n.g.ự.c phập phồng, nhìn bóng dáng cô đơn của Alpha, bàn tay sờ lên bụng nhỏ. Nghiến răng nghiến lợi nghĩ.

Lại chọc tôi giận.

Tôi khiến cho nhóc con về sau kêu anh bằng chú!

back top