"Lập tức gọi điện cho trợ lý thẩm phán, xin ra quyết định bổ sung quyết định thư."
Buổi chiều, căn biệt thự tĩnh lặng. Bên lan can tầng hai. Giọng nói nghiêm túc lạnh lùng của Liêm Dật khi gọi điện thoại không lớn không nhỏ, truyền đến rõ ràng.
Kiều Tri Miên mím môi, cẩn thận đẩy khung tập đi. Từ phòng gym chậm rãi khó khăn đi ra.
Đế giày cậu gần như sát mặt đất, biên độ mỗi bước chân đều được khung lại trong phạm vi cực nhỏ, từng tấc từng tấc hoạt động về phía trước.
"Đừng tìm bất kỳ lý do nào," Giọng người đàn ông nhuốm sự tàn khốc: "Chỉ nói là bên tôi sơ suất công việc, đã gấp rút chỉnh sửa tài liệu gửi đến hòm thư chỉ định của tòa án qua đêm, bản giấy lập tức chuyển phát chuyên nghiệp đến."
Đây là lần đầu tiên Kiều Tri Miên nghe thấy Alpha dùng giọng điệu bạc bẽo, đầy áp lực như vậy để nói chuyện.
Cậu dừng lại việc di chuyển, đôi mắt vẫn chăm chú nhìn dưới chân nâng lên, nhìn bóng lưng cao lớn của đối phương, lông mi chớp động, thái dương rịn ra chút mồ hôi mỏng vì gắng sức.
"Đánh dấu rõ ràng công văn đã chỉnh sửa gửi tôi duyệt lại, trước 9 giờ sáng mai nhất thiết phải nhận được biên nhận của tòa án, giám sát chặt chẽ quy trình,"
Thái độ Liêm Dật lạnh lùng, không nể nang: "Nếu lại có vấn đề, anh trực tiếp nộp đơn xin từ chức."
Giọng anh vừa dứt, cảm giác dư quang mơ hồ thoáng thấy gì đó. Nghiêng đầu nhìn lại.
"Miên Miên?" Đôi mắt đen lạnh lùng của Alpha được thay thế bằng sự lo lắng, giọng nói lập tức ôn nhu gấp trăm lần: "Sao lại tự mình đi ra?"
Anh lo lắng, bàn tay còn lại đang cắm trong túi quần lập tức rút ra cắt đứt điện thoại, hai ba bước đi đến trước mặt Omega, đỡ lấy cơ thể cậu.
Kiều Tri Miên ngẩng khuôn mặt nhỏ, ngơ ngác nhìn người đàn ông. Sự tương phản đổi sắc mặt nhanh hơn cả lật sách của anh, làm cậu hơi nhỏ bé kinh ngạc.
"Không đứng được nữa rồi..." Omega đáng thương vô cùng làm nũng. Cánh tay gầy mảnh của cậu rõ ràng đã run rẩy, không thể tiếp tục chịu đựng trọng lượng cơ thể.
Liêm Dật vội vàng đưa tay cánh tay ôm cậu lên, lau mồ hôi trên thái dương cậu: "Không đứng được còn trộm chạy ra, gan lớn như vậy, ngã làm sao bây giờ?"
Nghe người đàn ông 'giáo huấn' đầy quan tâm trân quý, môi Kiều Tri Miên cong lên một độ cung ngọt ngào.
Cậu giả vờ ủy khuất làm nũng với anh: "Em muốn đi tìm anh mà, anh gọi điện thoại lâu quá..."
Hiện tại cậu đã có thể mượn công cụ đi lại, nhưng đi không xa, chốc lát là phải nghỉ.
Cậu cũng biết mình đi ra ngoài khẳng định không kiên trì được bao lâu, nhưng có anh ở đây, cho nên không sợ.
Trái tim Liêm Dật bị tiểu dính nhân tinh này nhẹ nhàng làm tan chảy, nhịn không được hôn một cái lên đôi môi ngọt ngào của cậu.
"Có cảm thấy đau không? Tê mỏi không?" Bàn tay to của anh nắm lấy chân tinh tế của cậu bé, cảm nhận độ căng cơ bắp: "Khó chịu không?"
Đôi mắt hạnh Omega chớp chớp, lắc đầu: "Cũng tạm, cũng không đi bao lâu." Cậu mềm mại đối diện với người đàn ông, chứa đựng tâm sự nhàn nhạt và tình yêu đầy ắp.
Ánh mắt Liêm Dật cũng dần trở nên sền sệt nóng bỏng. Dưới không khí phấn hồng kiều diễm này, hai người từ từ tiến đến gần nhau, môi chạm môi.
Alpha nhẹ nhàng ngậm lấy đôi môi ngọt ngào như thạch đông của Omega, mút mút không chứa bất kỳ dục vọng nào. Tiếng pi mút nghe đến mức người ta miệng khô lưỡi khô.
Chẳng mấy chốc, Kiều Tri Miên thu lại đầu lưỡi hơi tê dại, l.i.ế.m liếm miệng đỏ thắm, trán chạm trán với người đàn ông, thở dốc tinh tế. Hai người ôn tồn cọ cọ lẫn nhau.
Omega gần đây dính người có chút khác thường, động một tí liền muốn hôn, đôi khi mười phút có thể đòi hôn rất nhiều lần.
"Làm sao vậy?" Liêm Dật đối diện với ánh mắt nóng rực của người trong lòng, khẽ cười, thử hỏi.
Kiều Tri Miên phản xạ có điều kiện nói không sao. Qua hai giây, cậu đột nhiên muốn nói rồi lại thôi: "Thời gian trôi qua thật nhanh nha."
Ánh mắt Liêm Dật nheo lại, có chút khó hiểu, nhưng vẫn rất săn sóc đáp lại: "Đúng vậy, là rất nhanh."
Kiều Tri Miên giấu đi sự mất mát trong đáy mắt, nặn ra má lúm đồng tiền che giấu tâm sự.
________________________________________
Chiếc xe hơi màu đen chậm rãi dừng trước cổng biệt thự chủ trạch. Quản gia chờ ở cửa đón, nhanh nhẹn kéo cửa xe ghế sau: "Tiểu thiếu gia, Liêm tiên sinh."
Liêm Dật đi đầu xuống xe, lịch sự gật đầu với quản gia, ngay sau đó ôm Kiều Tri Miên ra, cẩn thận đặt cậu lên xe lăn do tài xế đẩy đến.
"Miên Miên!" Ba Kiều người chưa thấy tiếng đã đến, vài giây sau mới bước ra từ cổng lớn: "Nhóc con, cuối cùng cũng biết về thăm ba rồi."
Trên mặt Kiều Tri Miên nở rộ má lúm đồng tiền sâu hoắm, mắt cong cong nắm lấy đôi tay ba đưa ra. "Chúc mừng sinh nhật ba ba ~" Cậu đà đà làm nũng.
Liêm Dật đứng sau lưng đẩy xe lăn, mím môi, đi theo cung kính chúc mừng: "Chúc mừng sinh nhật, ba."
Ba Kiều liếc con rể một cái, nhàn nhạt 'ừm' một tiếng đáp lại, tiếp tục trò chuyện với con trai út.
Ba người cùng nhau đi vào trong nhà.
Ba Kiều và vợ chồng Kiều Bách Thần đang ngồi trên sofa thấy họ vào, cũng đứng dậy gia nhập cuộc trò chuyện, đơn giản nói chuyện vài câu, tiện thể khách sáo chào hỏi Liêm Dật.
Cả gia đình trông thật sự có sức sống hòa thuận vui vẻ.
Sinh nhật ba Kiều là một ngày bình thường, ông không muốn làm ầm ĩ quá, lại lâu rồi không gặp con trai út, liền tuyên bố với bên ngoài là không có ở nhà, tránh người ngoài quấy rầy.
Cả nhà rất đơn giản ăn một bữa cơm. Mặc dù vậy, quà tặng vẫn chất đầy phòng quà. Các đối tác hợp tác, nhân vật nổi tiếng xã giao, quản lý cấp cao tập đoàn... đều đã gửi lời chúc mừng.
Biết Kiều Tri Miên có thể đứng dậy đi lại, mọi người đều vô cùng vui mừng. Miên Miên cũng gấp gáp muốn triển lãm thành quả nỗ lực của mình cho các phụ thân, anh trai và chị dâu xem.
Liêm Dật - người đóng vai trò khung tập đi hình người - đã phát huy tác dụng mấu chốt nhất.
Cánh tay rắn chắc mạnh mẽ của anh giống như hai thanh tựa đáng tin cậy, duỗi ra ở eo Omega, để cậu đỡ mình đứng thẳng.
Anh cũng có thể giúp cậu mượn lực, có bất kỳ sự cố bất ngờ nào có thể kịp thời ôm người vào lòng, cậu cũng an tâm.
"Cố lên nhóc con!" Ba Kiều đứng bên cạnh, đôi mắt ẩm ướt nhìn chằm chằm con trai. Cha Kiều ôm lấy vai ông, ôm vợ vào lòng im lặng an ủi.
Ngay cả vợ chồng Kiều Bách Thần cũng theo đó nín thở, đầy mong đợi.
Bàn tay nhỏ của Kiều Tri Miên dùng sức nắm lấy cánh tay người đàn ông, cố gắng làm m.ô.n.g mình rời khỏi mặt ghế.
Cậu căng thẳng hít sâu vài hơi, cuối cùng hai chân duỗi thẳng, ổn định cơ thể đứng thẳng.
"Ba ba!" Đôi mắt hạnh cậu sáng lấp lánh nhìn về phía người nhà. Giống như một đứa trẻ muốn được khen ngợi, thuần khiết đáng yêu.
Nước mắt vui mừng xen lẫn đau lòng của ba Kiều chứa trong mắt, ông cười vui vẻ. Khóe miệng Kiều Bách Thần cũng vì niềm vui của em trai mà nhếch lên một độ cong rất nhỏ.
Miên Miên lại kiên trì bước thử hai bước, cuối cùng nhẹ nhàng buông tay, được Liêm Dật tiếp lấy và bế lên an ổn. Mọi người trong nhà sôi nổi vỗ tay, chúc mừng cậu.
Omega vòng cổ Alpha, giữa những tiếng chúc mừng của người thân, cười đến ngọt ngào lại xấu hổ. Liêm Dật cũng nhịn không được cưng chiều hôn một cái lên đầu nhỏ của người trong lòng.
Làm ầm ĩ lâu như vậy, cũng gần đến giờ dùng bữa. Mọi người lần lượt ngồi xuống, mỗi người đều kính ba Kiều một câu chúc mừng, dỗ cho trưởng bối vui vẻ ra mặt.
"Anh gỡ xương cho em rồi, ăn một chút bảo bối," Liêm Dật nghiêng hơn nửa người về phía Omega, chú ý tình hình ăn cơm của cậu.
Hai ngày nay cậu nhóc ăn uống lại bắt đầu kén chọn, luôn thèm ăn một món nào đó quá mức, khẩu vị cũng trở nên quái gở.
"Không cần..." Kiều Tri Miên nhíu mày, lặng lẽ đẩy chén thịt sườn dê ra. Giọng nói tương tác của hai vợ chồng rất nhỏ, gần như chỉ có nhau nghe thấy.
"Vậy ăn chút cá nhé?" Liêm Dật bất đắc dĩ, lại lần nữa đổi món, dứt khoát dùng đũa gắp đến bên miệng cậu: "Cá này ngon, ăn rau dưa không có dinh dưỡng."
Yết hầu Omega giật giật, liếc nhìn người đàn ông, như thấy c.h.ế.t không sờn chậm rãi há miệng.
Thịt cá còn chưa kịp vào miệng. Cậu hít mạnh một hơi chợt che miệng lại, quay đầu, khuôn mặt dán vào vai người đàn ông, nín nhịn sự quay cuồng ở yết hầu và buồn nôn.
"Làm sao vậy Miên Miên?" Liêm Dật giật mình, lập tức buông đũa, đồng thời nghiêng đầu nhìn cậu.
Kiều Tri Miên lắc đầu, hợp với nuốt vài ngụm nước bọt để phục hồi cảm giác khó chịu. Tốt hơn một chút, lại lần nữa mặt hướng bàn ăn. "Không biết, có lẽ dạ dày hơi cảm lạnh." Cậu đoán.
Liêm Dật nhìn đuôi mắt phiếm hồng và nước mắt tiết ra của cậu, lo lắng sốt ruột.
Ba Kiều đối diện bàn ăn, cũng lưu ý trạng thái của con trai út.
________________________________________
"Tốt lắm, thấy hai vợ chồng con ân ái như vậy, ba cũng yên tâm," Trên sofa phòng khách, ba Kiều nhìn Liêm Dật đang bóc hạt óc chó cách đó không xa, cảm thán với con trai út bên cạnh.
"Thằng nhóc này xem ra vẫn có chút trách nhiệm, cứ theo sát chăm sóc con như vậy," Ông nói xong thu hồi tầm mắt, nhìn về phía Miên Miên: "Ba còn lo con sống không tốt."
Kiều Tri Miên lộ ra nụ cười xấu hổ, nhìn người đàn ông đang đi tới. "Anh ấy rất tốt," Cậu cười nói.
Vốn dĩ hôm nay cậu còn lo lắng Alpha sẽ cảm thấy không tự nhiên, không quá nguyện ý đến tham gia tiệc gia đình. Không ngờ anh lại chủ động đề nghị đi cùng cậu.
"Miên Miên, ba," Liêm Dật đưa quả óc chó đã bóc ra cho hai vị Omega.
Hai cha con cũng hào phóng tiếp nhận đĩa, nhấm nháp từng miếng nhỏ.
Lúc này Kiều Bách Thần đi qua bên cạnh sofa, hướng về phía thư phòng, tiện thể thong dong bình tĩnh đưa mắt ra hiệu cho Liêm Dật.
Liêm Dật giao hội ánh mắt với anh, nhận được tín hiệu, đi theo anh trước sau vào thư phòng.
Miên Miên chú ý đến sự trao đổi thầm kín giữa họ, miệng nhỏ từ từ nhấm nháp hạt óc chó, đôi mắt hạnh tròn xoe di chuyển theo.
Trong lòng cảm thấy có chút kỳ lạ. Bọn họ quen thân từ khi nào? Liêm Dật học trưởng không phải rất chán ghét anh trai sao?
Kiều Tri Miên cứ thế hoài nghi khó hiểu suy nghĩ hồi lâu, thất thần trò chuyện với ba. Tầm mắt luôn nhịn không được liếc về phía bên kia.
"Dì Ngô, là đưa vào thư phòng sao?" Cậu đột nhiên mắt sáng lên, hỏi bảo mẫu đang đi qua. Trong tay nàng đang bưng một bình trà ngon mới pha.
"Vâng, tiểu thiếu gia," Dì giúp việc lễ phép trả lời.
"Để cháu, cháu đưa cho anh trai," Cậu cười nói, điều khiển xe lăn nhận lấy: "Dì bận việc đi."
Bảo mẫu ứng tiếng liền lui ra.
Kiều Tri Miên suy nghĩ rối rắm hai giây, vẫn bưng khay đi về phía thư phòng.
Cửa thư phòng không đóng kín, mở hé một nửa. Cậu còn chưa kịp gõ cửa, tiếng nói chuyện đánh giá thầm kín từ bên trong truyền ra.
Liêm Dật: "Ít dùng cái giọng quen sai khiến người khác cao ngạo đó nói chuyện với tôi, Kiều Bách Thần, hiện tại là anh, đang mời tôi giúp đỡ."
Liêm Dật: "Còn chuyện của Miên Miên cũng không cần anh cố ý nhắc nhở, em ấy xảy ra chuyện là vì tôi, tôi đương nhiên sẽ chịu trách nhiệm đến cùng. Hơn nữa, tôi và em ấy đã kết hôn, là người chồng, đây cũng là nghĩa vụ tôi phải làm."
Đầu óc Kiều Tri Miên ong lên, có một khoảnh khắc choáng váng. Bàn tay bưng khay cậu nắm chặt cứng, run rẩy, hơi thở có vài giây ngưng trệ.
Cuộc đối thoại bên trong vẫn tiếp tục, Kiều Bách Thần bình tĩnh đáp lại một câu: "Vậy không thể tốt hơn."
Nói xong, anh lại chú ý đến bóng người phía trước cửa.
"Miên Miên?" Anh dừng lại, mở miệng gọi em trai: "Đứng ở cửa làm gì? Vào đi."
Lưng Liêm Dật chợt lạnh, trong lòng trào ra một dự cảm chẳng lành, quay đầu nhìn lại.
Kiều Tri Miên chợt hoàn hồn, hờ hững khắc chế liếc nhìn Liêm Dật. Giữ vững bình tĩnh trước mặt anh trai, nặn ra nụ cười đi vào: "Em mang trà cho hai người."
Ánh mắt phức tạp của Liêm Dật dõi theo Omega, cậu lại trước sau không nhìn anh nữa, đặt đồ xuống liền đi ra ngoài.
