HẾT HẠN LIÊN HÔN, ALPHA ĐIÊN CUỒNG THEO ĐUỔI LẠI OMEGA MANG THAI

Chương 36: Khao Khát Em Bé

Tiểu vật của Omega dường như đang áp chế người, chống vào cơ bụng của Liêm Dật.

Dùng giọng điệu ngây thơ, thuần khiết như thế để nói ra những lời lộ liễu không che đậy, khiến người ta nảy sinh ý muốn làm hư cậu, bắt nạt cậu đến phát khóc.

Xem sau này còn dám lớn tiếng như vậy không.

Ánh mắt Liêm Dật lại sâu hơn vài phần, hôn mạnh vào đôi môi sưng đỏ của cậu như một sự trừng phạt, lần nữa sờ đến bụng nhỏ bằng phẳng của cậu bé.

Anh kiên nhẫn mân mê vuốt ve, như thể anh sờ sờ là có thể làm cái bụng nhỏ này phồng lên được vậy.

"Em muốn em bé sao?" Liêm Dật ôm Omega xuống lầu đi về phía phòng ngủ, thấp giọng hỏi bên tai cậu.

Mí mắt và chóp mũi Kiều Tri Miên đều hồng hồng, hai mắt hàm chứa hơi nước, vừa cọ vào người Alpha vừa ngây ngô khẳng định gật đầu. "Ừm... Em bé rất đáng yêu."

Khuôn mặt tuấn lãng của Liêm Dật nhuốm vẻ cưng chiều, khẽ cười hôn một cái lên má lúm đồng tiền đáng yêu của cậu, đi đến mép giường cẩn thận đặt cậu nằm xuống.

Anh chống người lên trên, ôn nhu nhìn chăm chú cậu, trân quý cúi người hôn lên đôi mắt hạnh thanh thấu, chóp mũi hồng nhạt và đôi môi ướt át của cậu, từ cằm lại mút đến chiếc cổ mảnh khảnh.

"Nhưng Miên Miên bảo bối bây giờ," Giọng anh có chút khàn: "Vẫn chưa thể có em bé nhỏ được."

Khuỷu tay Omega uốn lượn bám vào bờ vai rộng lớn của người đàn ông, hơi thở nóng bỏng dồn dập, dục vọng không ngừng cắn nuốt cơ thể hư không của cậu, về cơ bản ý thức đã gần như tắt lịm.

Cuối cùng lại nghe được một câu như vậy. Vẫn chưa thể có em bé.

"Không thể có em bé..." Kiều Tri Miên lẩm bẩm theo, nước mắt trong suốt lập tức trào ra từ hốc mắt, thương tâm không thôi: "Không thể có, chúng ta sẽ không có, em bé..."

Omega bĩu môi, cằm gầy mảnh ủy khuất căng cứng, tiếng khóc cực kỳ nhẹ, không ngừng nức nở.

Dấu hôn mới bị gieo trên xương quai xanh và yết hầu của cậu, theo cảm xúc mà đỏ lên càng thêm rực rỡ.

"Miên Miên?" Liêm Dật rời đôi môi mỏng khỏi làn da ấm áp trơn mềm bên gáy cậu, lùi người lại nhìn cậu, luống cuống tay chân lau nước mắt cho cậu: "Đừng khóc bảo bối, sau này sẽ có, sau này có thể có."

Đầu óc Kiều Tri Miên sớm đã loạn thành một đống hồ nhão, chỉ còn ý thức tiềm ẩn, căn bản không nghe thấy lời Alpha nói.

Liêm Dật vội đến mức không ngừng hôn cậu, không ngừng dỗ dành, không hiểu rốt cuộc cậu bị làm sao, tại sao lại đột nhiên thương tâm khổ sở như vậy.

Đêm tĩnh như nước, chiều tà từ từ trôi qua.

Omega giật lấy vật phẩm đóng gói đã xé một nửa trong tay người đàn ông, tức giận ném xuống đất. "Không cần cái này..."

Vai trần Liêm Dật hơi thở nặng nề, cơ bắp trên người còn rịn mồ hôi mỏng, gân xanh thái dương giật giật vì nhẫn nhịn.

Anh ngây người một lúc, đối diện với đôi mắt thủy quang liễm diễm, ý loạn tình mê của cậu bé.

Khuôn mặt cậu phiếm đỏ ửng, hít hít chóp mũi hồng, cắn môi dưới, tùy hứng nhìn chăm chú anh.

Ánh mắt kia ủy khuất đến mức, dường như anh chỉ cần khuyên thêm một câu, cậu sẽ khóc cho anh xem.

Ánh mắt Liêm Dật tối tăm không rõ, mùi hoa hồng trắng thơm ngọt trong phòng ngủ vẫn không ngừng ngưng tụ, có thể dễ dàng phá vỡ lý trí của anh.

Anh nuốt khan, cúi người lần nữa hôn lấy Omega, l.i.ế.m láp dấu răng cậu cắn trên môi dưới.

Không muốn dùng.

Vậy không cần dùng đi.

Tin tức tố trong không khí đan xen dung hợp, Thanh Trúc khỏe khoắn thoát tục, từng chút từng chút quấn lấy hoa hồng trắng nhu nhuận mềm mại.

________________________________________

Đến rạng sáng, Liêm Dật vẫn phải dùng cho Kiều Tri Miên một mũi thuốc ức chế. Lo lắng cậu tiêu hao quá nhiều thể lực trong kỳ động dục, lại gây ra khó chịu.

Kiều Tri Miên tỉnh lại khi, đã là sáng sớm hôm sau. Tóc ngắn còn ngái ngủ rối bời ngồi trên đầu giường, n.g.ự.c mảnh khảnh trắng nõn lấm tấm vết đỏ.

Khuôn mặt nhỏ non mềm ngủ đến đỏ bừng, má bên trái còn mang theo dấu răng đêm qua Alpha khó kiềm lòng nổi cắn ra.

Omega hơi bĩu môi, vừa tỉnh táo vừa phiền muộn nhìn về phía tủ quần áo, chờ người đàn ông bên trong lấy quần áo ra mặc cho cậu.

"Cái này mềm, mặc cái này Miên Miên," Liêm Dật cầm một bộ đồ ngủ màu trắng gạo, không ngừng xoa bóp thử độ mềm của chất vải.

Anh đi đến trước mặt cậu bé đang trừng anh với vẻ ai oán, trên khuôn mặt tuấn lãng treo nụ cười bất đắc dĩ.

Anh cúi xuống hôn một cái lên khuôn mặt non mềm của cậu, dỗ dành: "Ngoan bảo, em sờ thử xem, cái này khẳng định sẽ không cọ đau nữa."

Kiều Tri Miên vừa thẹn vừa giận, đối diện với đôi mắt mỉm cười sâu thẳm của người đàn ông, tính tình đều không phát ra được.

"Anh sau này!" Cậu nắm chặt chăn, ấp a ấp úng trách mắng anh: "Không được lại giống như hôm qua như vậy, cứ thế mà mút, còn gặm còn cọ!"

Càng nói mặt cậu càng đỏ, cũng càng giận dỗi: "Phiền chết! Anh sao lại giống một con ch.ó vậy!"

Liêm đại luật sư vô tội chớp chớp mắt. Khuôn mặt đoan chính cấm dục viết rõ chính nhân quân tử của anh, không chút nào nhìn ra là kẻ dâm đãng có thể làm ra loại chuyện này.

Người không biết, còn sẽ cho rằng Kiều Tri Miên đang bôi nhọ anh.

Cẩn thận mặc quần áo mềm mại cho Omega, xác định ổn thỏa, Liêm Dật lúc này mới ôm cậu đứng dậy đi vào phòng tắm rửa mặt đánh răng.

Kiều Tri Miên vòng cổ người đàn ông, vòng eo rã rời sụp trong lòng anh. Không đi được hai bước, liền cảm thấy bụng trướng trướng có tiếng nước dị thường.

Đôi mắt hạnh cậu xoay chuyển, ý thức được là chuyện gì, lập tức đầu lại bốc khói.

"Chờ, chờ chút!" Cậu run rẩy kéo tóc người đàn ông.

"Làm sao vậy?" Liêm Dật dừng bước, khó hiểu.

"......"

"?"

Omega kẹp kẹp đùi im lặng hồi lâu, đỏ mặt hít sâu, nói nhỏ vào tai anh vài chữ.

Liêm Dật nghe rõ xong, nhịn không được khẽ cười. "Còn cười," Kiều Tri Miên đánh anh một cái, oán giận với giọng điệu nghèn nghẹn: "Đều tại anh!"

"Cái này thì thật sự không trách anh được," Alpha thần sắc cưng chiều, lỏng lẽo hài hước trêu Omega: "Là em muốn ném nó đi mà."

Anh nói còn ý bảo cái thùng rác cách đó không xa. Bên trong nằm vật phẩm quen mắt, bị xé một nửa.

Không nhắc tới cái này còn đỡ. Nhắc đến cái này, Kiều Tri Miên liền nhớ lại những chuyện khó nói và những lời lẽ phóng đãng mình đã làm hôm qua.

Thoáng chốc cảm thấy vô cùng xấu hổ. Cậu bĩu môi, có chút muốn thẹn quá hóa giận.

"Không nói không nói, anh sai anh sai," Liêm Dật thấy sắc mặt cậu không đúng, lập tức thu liễm, hôn cậu một cái thành thật dỗ dành: "Anh lau lại cho em."

 

 

back top