Sự hoảng loạn và vô thố trên mặt Kiều Tri Miên, theo giọng nói ôn nhu và thân mật của Alpha, dần lắng xuống.
Trái tim lo sợ bất an của cậu từ từ trở lại lồng ngực. Cậu ngây ngốc gối đầu lên vai người đàn ông.
Cậu muốn anh gọi tên thân mật "Miên Miên" thêm lần nữa, nhưng lại thụ sủng nhược kinh mà dò đoán dụng ý của anh.
Chuyện gì đang xảy ra với anh vậy? Từ ánh mắt nóng bỏng lúc nãy, cậu đã thấy anh có chút không bình thường.
Liêm Dật xác định Omega không còn căng thẳng, chậm rãi đưa cậu ra khỏi vòng ôm.
Bàn tay to của anh lần theo cánh tay gầy gò của cậu, nhẹ nhàng nắm lấy tay cậu, truyền đi dòng nước ấm áp.
"Miên Miên." Anh gọi cậu.
Ánh mắt Kiều Tri Miên khẽ rung động, ừm một tiếng thút thít.
"Bác sĩ nói, em có cơ hội đứng lên lại," Giọng Liêm Dật chứa đựng sự bao dung và cổ vũ, chân thành nói: "Chúng ta cùng nhau cố gắng nữa được không? Không thể từ bỏ hy vọng, đúng không?"
Ánh lửa tinh anh trong mắt Omega chậm rãi vụt tắt. Cậu cúi đầu, Alpha không thể nhìn rõ biểu cảm của cậu.
"Anh đi cùng em được không?" Thái độ trầm mặc trốn tránh của cậu khiến Liêm Dật hơi sốt ruột.
Anh nắm c.h.ặ.t t.a.y cậu, dùng giọng nói kìm nén sự run rẩy mà dỗ dành: "Chúng ta đi phục hồi cho tốt, mỗi ngày anh đều đi cùng em, cho bản thân một cơ hội, cũng cho anh một cơ hội thấy em đứng lên lại, được không?"
Lời nói dứt, cả căn nhà bỗng chốc chìm vào tĩnh lặng đột ngột. Tiếng tích tắc của đồng hồ trong phòng khách trở nên rõ ràng và xa xôi.
Bên ngoài gió lạnh băng giá vẫn hoành hành, đối lập sắc nét với sự ấm áp bên trong nhà.
Chỉ cần không bước ra ngoài, có thể mãi mãi trốn trong nơi trú ẩn này, ngăn cách mọi đau đớn và nguy hiểm.
Liêm Dật không có chút tự tin nào. Anh không thấy được biểu cảm của Omega.
Hàng mi dài của cậu như chiếc quạt nhỏ che đi đôi mắt đẹp, đôi môi hồng nhạt khẽ mím lại.
Anh chuyên chú chờ đợi câu trả lời của cậu, hoặc bất kỳ phản ứng nào.
Rất lâu sau, đôi vai mảnh khảnh của Kiều Tri Miên bắt đầu run rẩy. Hơi thở nặng nề không thể kìm nén, những hạt nước mắt to như cắt đứt liên kết của chuỗi trân châu, tí tách rơi xuống.
Cậu khẽ ngẩng đầu lên không tiếng động, đôi mắt hồng ướt đẫm, đau thương nhìn Alpha. Cậu hít một hơi thật sâu, khó khăn nén tiếng nức nở bật ra từ cổ họng: "Chỉ là, thật, đau..."
Cậu không chịu nổi loại đau đớn đó, sự lạnh lẽo của máy móc, thần kinh tác động đến tuyến thể, đau đến toàn thân đều run rẩy.
Khi người nhà ở bên cạnh, cậu cắn răng kiên trì đến mức mồ hôi đầy đầu, dùng môi trắng bệch nói với họ là không sao.
Nhưng cậu thật sự rất sợ đau.
Liêm Dật nhìn thẳng Omega, ngây người. Tất cả bi thương và khổ sở bị dồn nén, chôn giấu sâu nhất trong lòng anh, giờ đây tràn ra, bao trùm mọi giác quan của Kiều Tri Miên.
Cậu bắt đầu nức nở không giống khóc to, ủy khuất thổ lộ với Alpha: "Học trưởng, em rất sợ," Cảm xúc trong mắt người đàn ông chấn động, đột nhiên anh ôm cậu trở lại vào lòng.
Cậu vùi vào bờ vai khiến cậu an tâm, không còn kiềm chế mà bật khóc nức nở: "Liêm Dật... Em đau quá a, em thật sự đau quá a Liêm Dật... Em quá đau ồ ồ... Em thật sự, thật sự..."
Cậu phát tiết trong cơn choáng váng, thổ lộ sự ủy khuất và bất công một cách lộn xộn.
Cậu không biết mình đang nói về nỗi đau xé lòng ngày tai nạn, hay nỗi đau phục hồi.
Đối với cậu, tất cả những trải nghiệm đó đều đã hòa lẫn vào nhau, cậu chỉ biết cái nỗi đau đớn về thể xác lẫn tâm lý mà cậu không dám hồi tưởng lại, cái khoảng thời gian đen tối không thấy ánh mặt trời kia.
Cậu đương nhiên biết không nên cứ thế từ bỏ bản thân, nhưng, khó quá a, quá khó khăn rồi...
Liêm Dật ôm chặt lấy Omega trong lòng, lực đạo nặng đến mức dường như muốn hòa tan cậu vào xương thịt mình, nhưng lại sợ làm cậu đau nên đầu ngón tay không tự giác thả nhẹ, xót thương vuốt ve sống lưng run rẩy của cậu.
Hơi thở anh cũng run rẩy theo tiếng khóc của Kiều Tri Miên, hốc mắt bất giác nóng lên đỏ hoe.
Mỗi câu, mỗi chữ cậu nói ra đều như búa tạ giáng xuống tim anh, khiến anh nghẹn thở. Khoảnh khắc đó, một thôi thúc trào ra, muốn vĩnh viễn bảo vệ cậu, không để cậu có bất kỳ khả năng bị tổn thương nào nữa.
"Anh biết, anh hiểu Miên Miên," Môi anh trìu mến khẽ chạm vào vành tai và sợi tóc cậu: "Anh hiểu, anh đều hiểu, anh là Alpha của em, anh sẽ bảo vệ em, đừng sợ, không cần phải sợ hãi nữa."
Omega chôn sâu trong cổ anh, tiếng khóc nghẹn ngào lúc to lúc nhỏ, phát tiết ra tất cả ủy khuất và không cam lòng đã bị đè nén bấy lâu.
Đúng như Kiều Bách Thần nói, bệnh tâm lý cần thuốc tâm lý. Việc khóc ra như thế này còn tốt hơn là cứ dồn nén trong lòng.
Liêm Dật hít sâu một hơi, cầm lấy chiếc khăn lông đã rơi bên cạnh, dùng mặt khô ráo cẩn thận bao bọc lấy cậu bé, ôm cậu đứng dậy đi đến sofa ngồi xuống.
Người anh vẫn còn hơi ướt, anh sợ tiếp xúc lâu sẽ làm cậu khó chịu.
Kiều Tri Miên nửa tỉnh nửa mê, dựa khuôn mặt non mềm qua lớp khăn vào n.g.ự.c anh, ngây ngốc thút thít.
Mí mắt cậu còn vương nước mắt, khẽ run lên là lại rơi xuống, đôi mắt hạnh xinh đẹp chứa một vũng nước trong veo, tràn ra ngoài.
Liêm Dật dùng lòng bàn tay khô ráo nhẹ nhàng lau nước mắt cho Omega.
Khuôn mặt nhỏ của cậu khóc đến đỏ bừng, anh sợ ngón tay thô ráp của mình cọ xát làm tổn thương làn da trắng nõn đó.
Một lúc sau, Kiều Tri Miên dần ngừng khóc, thân hình gầy nhỏ thỉnh thoảng co giật theo cơn nức nở, có chút kiệt sức.
Mùi tin tức tố Thanh Trúc quanh quẩn nơi chóp mũi, cùng với nhiệt độ cơ thể ấm áp của người đàn ông, khiến lòng cậu dần trở nên yên ổn.
"Miên Miên," Giọng Liêm Dật có chút khàn khàn, bàn tay xoa xoa sau gáy cậu trấn an: "Chúng ta nghe lời bác sĩ, cùng nhau cố gắng, được không?"
Omega mím môi, nước mắt trong mắt lại bắt đầu đong đầy: "Không cần..." Cậu rầu rĩ tự ti nói: "Anh đừng để ý đến em."
"Anh là chồng em," Liêm Dật mềm lòng thành một vũng nước, vuốt ve đuôi mắt hơi ửng hồng của cậu: "Anh vĩnh viễn không thể mặc kệ em."
Phản ứng của Kiều Tri Miên hơi chậm lại, đôi mắt m.ô.n.g lung ngẩng khuôn mặt nhìn anh.
Liêm Dật đau lòng nâng cằm cậu, quyến luyến áp sát hôn lên mí mắt hơi sưng của cậu, hôn lên chóp mũi ửng hồng và má cậu, khẽ chạm vào đôi môi mềm mại của cậu.
"Anh sẽ ở bên em, chỉ cần em bước vào trung tâm phục hồi, chỉ cần em gặp bác sĩ, anh sẽ ở cạnh em, một tấc cũng không rời, được không?"
Hơi thở vấn vít, hô hấp đan xen, dịu dàng và xót thương vô hạn.
Kiều Tri Miên mím môi, ánh mắt thanh tú hơi d.a.o động.
Cho dù anh chỉ vì trách nhiệm mà quan tâm cậu, cậu cũng muốn được tùy hứng thêm một chút, buông thả thêm một chút trước mặt anh.
"Ừm..." Omega ỷ lại cọ cọ vào lòng bàn tay và trán Alpha, ừm ừm yêu cầu: "Vậy anh, vậy anh phải luôn ở đó, không được để em, một mình."
"Sẽ," Liêm Dật siết chặt cái ôm, trong lòng ngũ vị tạp trần, vừa vui mừng vừa chua xót cam đoan: "Anh sẽ luôn ở đó, vĩnh viễn đều ở."
Hai trái tim đập nhanh và hỗn loạn, cách lớp vải mỏng dán sát vào nhau. Một trái mạnh mẽ hữu lực, một trái hơi gầy yếu. Một tình cảm ấm áp bắt đầu nảy sinh...
Kiều Tri Miên nhìn chăm chú vào màn đêm ngoài cửa sổ một cách vô định, khẽ khàng nói một tiếng "Được".
Không biết hai người dựa sát vào nhau ở phòng khách bao lâu. Omega sau khi khóc xong mệt mỏi, bắt đầu gật gà gật gù ngủ thiếp đi trong lòng người đàn ông.
"Miên Miên?" Liêm Dật nâng cái đầu đang mổ thóc của cậu lên, ôm cậu đứng dậy.
Kiều Tri Miên mở mắt nhập nhèm, mang theo giọng mũi mơ hồ làm nũng: "Em hơi mệt..."
Alpha cưng chiều nhếch môi, liếc đồng hồ, không ngờ đã muộn như vậy.
Anh ôm Omega vào phòng, vừa định đặt cậu vào chăn, thì cậu đột nhiên tỉnh lại, mơ màng vòng tay ôm cổ anh, quấn lấy anh không chịu buông.
"Sao vậy?" Liêm Dật hơi sững sờ, sờ cái đầu nhỏ trong lòng: "Lên giường ngủ đi Miên Miên."
Omega không tình nguyện nhỏ giọng hừ hừ, mắt buồn ngủ đến không mở ra được cũng không chịu buông tay.
Sau vài giây cân nhắc, Liêm Dật bất đắc dĩ đứng thẳng trở lại, ôm cậu vào phòng tắm lấy một chiếc khăn nóng, lau đi khuôn mặt còn dính nước mắt cho cậu.
Chỉ đến khi cậu hoàn toàn ngủ say trong vòng tay anh, anh mới cẩn thận đặt cậu lên giường, đắp chăn ngay ngắn, rồi mới tự mình đi tắm rửa thay quần áo.
