HẾT HẠN LIÊN HÔN, ALPHA ĐIÊN CUỒNG THEO ĐUỔI LẠI OMEGA MANG THAI

Chương 1: Đêm Tân Hôn, Nói Hết Những Lời Tổn Thương

Kiều Tri Miên vận trên người bộ âu phục màu nhạt cắt may vừa vặn, ngồi đoan chính trên mép giường tân hôn.

Đôi tay thon dài trắng nõn của cậu ngoan ngoãn đặt trên đùi, tiếng tim đập dồn dập trong lồng n.g.ự.c gần như muốn át cả tiếng tai cậu.

Hôm nay là ngày cậu kết hôn với Alpha mình yêu quý. Vì vết thương ở chân khiến việc đi lại bất tiện, cậu không tham gia nâng ly chúc rượu tại tiệc cưới mà về phòng nghỉ ngơi sớm.

Kể từ khi hoàn thành nghi thức trao nhẫn và tuyên thệ, cậu đã đợi mãi cho đến giờ.

Kiều Tri Miên mím môi, khẽ dịch chuyển chiếc eo đã hơi mỏi vì ngồi lâu, ánh mắt dịu dàng dừng lại trên chiếc xe lăn đặt ngay cạnh.

Nó như một hồi chuông cảnh tỉnh, không ngừng nhắc nhở cậu về bất hạnh của mình. Điều đó khiến cậu vừa mừng rỡ vì tình yêu đã thành hiện thực, vừa cảm thấy bất an và nhụt chí vì đôi chân tàn tật.

Tiếng giày da đế mỏng dẫm trên sàn gỗ đột ngột vang lên. Bước chân trầm ổn, mạnh mẽ, không nhanh không chậm, từng bước tiến về phía phòng tân hôn.

Đôi mắt hạnh xinh đẹp của Kiều Tri Miên mở lớn, ánh lên vẻ mong chờ rực rỡ khi nhìn về phía cửa.

Tiếng bước chân dừng lại, chốt cửa vang lên một tiếng "cạch" giòn giã, hơi thở của Kiều Tri Miên cũng run rẩy theo.

Dáng người Alpha cao lớn, thẳng tắp xuất hiện dưới ánh đèn sáng rực.

Ánh mắt sâu thẳm, trầm ổn của Liêm Dật dừng lại trên gương mặt đang hồi hộp của Omega. Mùi hương hoa hồng trắng tinh khiết, ngọt ngào thoang thoảng bay tới.

Áo khoác lễ phục của anh không biết đã bị cởi ra từ lúc nào, được anh tùy ý xách trên tay. Cà vạt trên cổ cũng đã biến mất, chiếc áo sơ mi màu xám tro mở bung ở ngực, để lộ cơ bắp săn chắc, mượt mà dưới lớp mồ hôi mỏng dính hơi rượu.

Alpha đứng bất động, trông có vẻ đã uống không ít.

Kiều Tri Miên chống tay bên hông, theo bản năng muốn đứng dậy đỡ anh, nhưng lại nhận ra mình không thể đứng lên được, cảm giác khó xử âm ỉ dâng lên.

Liêm Dật thả lỏng tay, chiếc áo khoác âu phục rũ xuống. Anh bước chân dài thong thả tiến đến trước mặt Omega rồi dừng lại.

Anh nhìn xuống, đối diện với đôi mắt hạnh long lanh, dạt dào tình ý kia. Mùi hương hoa hồng trắng cũng theo sự gần gũi của anh mà càng lúc càng nồng đậm.

Omega ngước mặt nhìn người đàn ông, đây là Alpha mà cậu đã yêu ngay từ cái nhìn đầu tiên khi còn là sinh viên.

Gương mặt tuấn tú, đoan chính, mày kiếm mắt sâu. Khí chất chính trực, quang minh và cao thượng trên người anh luôn khiến anh trở thành tâm điểm chú ý giữa đám học trưởng khoa Luật.

Anh quân tử như trúc, vượt lên trên tất cả, ngay cả tin tức tố cũng mang mùi hương tre trúc thanh mát.

Môi hồng nhạt của Kiều Tri Miên khẽ mấp máy, khuôn mặt xinh đẹp cong lên thành vầng trăng khuyết, lộ ra nụ cười chứa đầy ái mộ. Cậu nhẹ nhàng nắm lấy chiếc áo sơ mi cắm vào quần tây của anh, vừa căng thẳng lại vừa mềm mỏng gọi: “Ông xã…”

Yết hầu Liêm Dật khẽ cuộn, hàng lông mày đang cau lại thoáng giãn ra, đôi mắt đen thâm trầm trở nên tỉnh táo hơn chút.

Anh nhìn chằm chằm gương mặt xinh đẹp, thân quen đến mức anh đã nhìn suốt ba năm của Omega. Lúm đồng tiền nơi khóe môi người nọ ngọt ngào như mật, giọng nói mềm mại đánh bạo gọi anh là ông xã, nhưng vành tai lại đỏ ửng vì xấu hổ.

Nửa ngày sau, anh từ tốn nắm lấy đôi tay đang bám trên áo sơ mi của mình.

Hình thể của Omega nam tính mảnh khảnh hơn Alpha rất nhiều, hai bàn tay nhỏ nhắn mềm mại hoàn toàn lọt thỏm trong lòng bàn tay rộng lớn của anh. Chiếc nhẫn cưới trên ngón áp út tạo cảm giác cộm rõ rệt trong lòng bàn tay anh.

Ánh mắt Liêm Dật lạnh nhạt dừng trên đôi tay đang đan xen, cơ bắp cánh tay căng nhẹ, bỏ qua vẻ mong chờ trong mắt Kiều Tri Miên, anh dùng sức kéo tay cậu xuống.

Lòng Kiều Tri Miên trùng xuống, nụ cười trên mặt nhuốm chút bất an, cậu ngây ngẩn nhìn người đàn ông: “Học trưởng…?”

Alpha hờ hững túm lấy cổ tay mảnh khảnh của Omega bằng một tay, giơ qua đỉnh đầu cậu và đè xuống.

Tin tức tố hương tre trúc tấn công mạnh mẽ, không chút thân thiện lan tỏa khắp phòng.

Kiều Tri Miên bị buộc nằm ngửa ra, ánh mắt vô cùng bối rối, cảm nhận được áp lực đè nặng trong không khí cùng mùi rượu nồng nặc từ Alpha xộc thẳng vào mũi.

Đôi chân cậu rũ xuống mép giường, không thể cử động, chỉ có thể mặc đối phương phủ chụp lấy, nhìn anh cúi xuống mình.

Hơi thở Liêm Dật nặng nề, ánh mắt say sưa nhìn từ đôi mắt ẩm ướt trong suốt của người kia đến đôi môi đầy đặn đang khẽ run rẩy. Anh từ từ tiến gần đến hai cánh môi mềm mại kia, rồi dừng lại ngay trước khoảnh khắc chạm vào.

Cồn trong cơ thể xuyên qua sự tức giận đang chất chứa trong lòng anh, nhanh chóng bùng cháy như ngọn lửa thiêu đốt thảo nguyên.

Nó gào thét, bảo anh không được bị vẻ ngoài thuần thiện, vô tội của người trước mắt mê hoặc.

Kiều Bách Thần, người đương nhiệm của Kiều gia, cũng chính là người anh trai "tốt" của Omega tân hôn này, đã tham gia đấu thầu khi chuỗi tài chính nhà họ Liêm đứt gãy và rao bán cổ phần để đổi lấy đầu tư.

Dựa trên tình cảm của Kiều Tri Miên và sự tín nhiệm đối với Kiều gia, dù mức giá nhà họ đưa ra thấp hơn nhiều so với các bên khác, Liêm gia vẫn chọn Kiều thị.

Thế nhưng, kết quả là gì? Ký xong hợp đồng thì trở mặt, điều kiện tiên quyết để nhận được tiền là anh phải quay về và kết hôn với Kiều Tri Miên?

Thật nực cười làm sao.

Nếu không chấp nhận, vụ kiện tụng kéo dài sẽ khiến gia đình anh không chịu nổi sự tiêu hao. Các doanh nghiệp khác đã từ chối đầu tư.

Ngay cả khi hợp đồng với Kiều gia bị hủy bỏ, Kiều Bách Thần vẫn có thể lấy lý do mua bán có nghi vấn để khởi kiện, kéo dài thời gian.

Dựa trên luật Thương mại Liên Bang, kết quả cuối cùng chỉ là đóng băng cổ phần.

Kiều gia có thừa tiền và không từ thủ đoạn. Cứ tiếp diễn như vậy, ai sẽ là người khốn đốn trước thì không cần phải nói.

Chính vì Kiều gia biết chắc chắn cha anh sẽ không đành lòng để tâm huyết gây dựng bấy lâu trôi sông đổ bể, nên đã ép buộc anh.

Còn anh, vì trách nhiệm do tin tưởng sai lầm, buộc phải từ bỏ lý tưởng và sự nghiệp mình yêu thích để quay về.

Hơi thở nóng rực của Alpha phả vào mặt bên, Kiều Tri Miên căng thẳng và mong chờ đến mức trái tim như muốn nhảy ra ngoài.

Thấy đối phương chậm chạp không động, cậu khẽ rên rỉ như mèo con, vặn vẹo cổ tay bị nắm chặt đến đau.

Nhận ra không thể giãy thoát, cậu nhìn chằm chằm đôi môi mỏng đẹp đẽ trước mắt, lấy hết dũng khí nhắm mắt lại, ngây ngô và vụng về dán môi mình lên.

Cảm giác mềm mại trên môi kéo suy nghĩ của Liêm Dật trở về. Cằm anh căng cứng vì khói mù bao phủ mặt, lùi lại một chút, ngọn lửa giận dữ bùng lên trong đôi mắt đen thâm trầm, hơi men say kiểm soát anh.

Kiều Tri Miên sững sờ, mở mắt ra đối diện với Alpha. Có thứ gì đó đứt gãy trong đầu cậu, khóe môi không còn cười nữa, một cảm giác hoảng loạn và sợ hãi từ tận đáy lòng trào ra.

Bàn tay còn lại của Liêm Dật không nhanh không chậm bóp lấy chiếc cổ yếu ớt của Omega, siết nhẹ.

“Kiều Tri Miên.” Giọng anh trầm thấp, lạnh lẽo, mang theo sự chán ghét cố ý: “Cậu thật đúng là không biết xấu hổ. Cậu nghĩ rằng kết hôn rồi tôi sẽ thích cậu sao? Tôi nói cho cậu biết, đừng nằm mơ nữa. Nhìn mặt cậu thôi tôi đã thấy ghê tởm. Nhà cậu ỷ thế h.i.ế.p người, cậu biến thành như bây giờ…”

Anh nhìn xuống đôi chân vô lực rũ mềm của Omega, rồi một lần nữa đối diện với đôi mắt đang ngập tràn nước mắt, như bị sét đánh, anh nhẫn tâm nói: “Tất cả đều là báo ứng.”

“Ô…” Nghe những lời tru tâm này, tai Kiều Tri Miên ù đi. Cậu như rơi từ thiên đường xuống địa ngục. Sự tương phản kịch liệt này khiến cậu nhất thời không thể phản ứng lại.

Cậu vô vọng nhìn Alpha, nước mắt bi thương ngày càng tích tụ, chóp mũi và hốc mắt đỏ bừng.

Hóa ra, anh không hề tự nguyện. Hóa ra, anh vẫn không thích cậu.

Kiều Tri Miên vốn kiềm nén nước mắt, vì mọi người đều nói học trưởng Liêm Dật ghét nhất là Omega kiều khí hay khóc.

Thế nên trước đây, dù bị cự tuyệt trước mặt mọi người, cậu cũng cố chịu đựng nỗi buồn mà gượng cười.

Nhưng giờ phút này, cậu không thể làm được, cậu không thể mạnh mẽ được nữa.

Kiều Tri Miên run rẩy hít thở. Tin tức tố của Alpha quá hung bạo và mạnh mẽ, cảm giác sợ hãi và kinh hãi sinh lý của Omega đột nhiên trỗi dậy.

Ngay khoảnh khắc nước mắt rơi xuống, cậu lại vươn tay, như tìm kiếm cảm giác an toàn, mặc kệ tất cả, rút cánh tay mình về và vòng lên cổ Liêm Dật, vùi mặt vào hõm vai anh, nức nở run rẩy vì tủi thân.

Bàn tay Liêm Dật bóp trên cổ cậu không nỡ dùng sức, cũng buông ra ngay lúc này.

Ngửi thấy mùi hương hoa nhài trắng nồng đậm trong lòng, cơn say của anh cũng tan đi vài phần.

Vì sao? Rõ ràng anh đang làm tổn thương cậu, trả thù cậu, tại sao cậu còn muốn…

Alpha mờ mịt giật mình giơ cánh tay lên, muốn ôm đáp lại.

Đầu lông mi cong vút của Omega cọ vào da anh gây ngứa, giọt nước mắt nóng bỏng rơi xuống xương quai xanh anh. Anh như bị bỏng, dừng động tác, rối loạn cả tâm trí.

Một cảm xúc mâu thuẫn và phức tạp trào ra từ nội tâm, kèm theo cơn đau râm ran.

Liêm Dật hít sâu, ổn định lại tinh thần đang hoảng loạn, bàn tay muốn ôm đáp lại biến thành nắm chặt cánh tay đang vòng qua cổ anh của người trong lòng. Anh không chút lưu tình kéo mạnh xuống và đẩy cậu ra.

Dáng người cao lớn của Liêm Dật đứng thẳng, lùi lại vài bước, nhìn sâu vào Omega một cái rồi quay người bước ra khỏi phòng tân hôn.

Kiều Tri Miên khóc đến ướt đẫm mặt, một mình nằm trên chiếc giường trải đầy cánh hoa hồng trắng, cắn môi phát ra tiếng nức nở đau khổ rất nhỏ.

________________________________________

Sáng hôm sau…

‘Reng Reng Reng!!!’

Trời vừa hửng sáng, một tràng tiếng chuông báo thức chói tai vang lên.

Liêm Dật đột ngột mở mắt, từ ghế lái xe đang ngả ra, bật dậy, tim đập thình thịch.

Anh thở ra một hơi thật mạnh, nhíu mày mệt mỏi, cơn đau đầu dữ dội sau khi say rượu ập đến, khiến gân xanh thái dương anh giật liên hồi.

Những mảnh ký ức vụn vỡ ùa vào tâm trí, gợi lại vài hình ảnh khiến anh cảm thấy không vui chút nào. Anh rất ít khi uống rượu, tửu lượng không tốt, nhưng hiếm khi bị mất ký ức.

Những chuyện xảy ra ngày hôm qua khiến anh vừa hối hận lại vừa bực bội.

Liêm Dật nhíu chặt mắt, mở cửa xe bước xuống. Với chiều cao của anh, không gian trong xe không đủ thoải mái để anh ngủ. Anh cảm thấy đau lưng mỏi eo.

Anh nắm lấy vai vặn vẹo khớp xương, hoạt động cổ, tầm mắt rơi xuống biệt thự trước mặt, hay nói đúng hơn là căn phòng tân hôn của anh.

Nội tâm đấu tranh một hồi, anh bước chân nhận mệnh đi vào.

“Liêm tiên sinh… chào ngài.” Người hầu trong nhà ngạc nhiên vì sao anh lại từ bên ngoài bước vào, cúi đầu có chút hoảng loạn chào hỏi.

Liêm Dật lễ phép đáp lại, không nhanh không chậm lên lầu. Khi đi ngang qua phòng ngủ chính, anh thấy cánh cửa vẫn hơi khép hờ như lúc anh rời đi.

Nghĩ đến những lời quá đáng mình đã nói trong cơn say đêm qua, sắc mặt anh thay đổi, bước chân nhẹ nhàng đi qua đứng lại.

Tay đặt lên nắm cửa, anh rối rắm không biết có nên vào xem không. Sau một hồi giằng co do dự, cuối cùng anh thở ra một hơi và buông tay.

Thôi, không liên quan đến anh. Anh còn phải chạy đến văn phòng luật sư đi làm.

Nếu đã chọn làm ra loại chuyện này (ép anh cưới), cậu ta nên biết anh sẽ có thái độ như thế nào.

Omega mất ngủ cả đêm, không vui vẻ nổi một chút nào, vẫn nằm im trong tư thế cũ trên giường tân hôn. Cậu nghe thấy động tĩnh ngoài cửa, đôi mắt tối sầm từ từ di chuyển nhìn qua.

Gương mặt trắng nõn của cậu còn vương nước mắt. Liếc thấy đôi giày da nam quen thuộc kia, cậu vẫn không nhịn được mà ngừng thở đầy mong chờ.

Không hề. Bóng người ngoài cửa biến mất, tiếng nước lại truyền đến từ phòng tắm của phòng ngủ phụ bên cạnh.

Kiều Tri Miên thu lại ánh mắt, gương mặt yếu ớt tái nhợt nở một nụ cười chua chát. Thất vọng bao nhiêu lần, cậu vẫn không học được cách chấp nhận sự thật sao?

Anh ấy còn không thích cả một Kiều Tri Miên khỏe mạnh ngày trước, thì làm sao có thể thích cậu bây giờ.

Omega nắm chặt đôi chân đau đớn, cứng đờ của mình, chiếc quần bị cậu nắm đến nhăn nhúm.

Cậu tủi thân cuộn tròn người lại, nửa bên má vùi vào chăn mềm, nước mắt lại một lần nữa tuôn trào.

Đau quá, cậu không phân biệt được là lòng đau hay thân thể đau.

Đã không thích cậu, vì sao lại phải đồng ý kết hôn với cậu…

 

back top