Hình Vân sau khi Phó Hân Châu đi rồi, liền gọi điện thoại cho Tiêu Hằng.
Ngoài ý muốn chính là, không gọi được. Anh nhìn chằm chằm di động một hồi, tự hỏi khả năng hắn cố ý không nghe lớn hơn, hay là di động không ở bên người lớn hơn. Suy nghĩ một hồi, không nghĩ ra liền ngủ rồi.
Đầu dây bên kia Tiêu Hằng, khi nhìn thấy người gọi đến là Hình Vân, kích động lập tức liền ngồi dậy khỏi giường, vừa định ấn nút nghe. Nghĩ lại, trực tiếp tắt chuông, nhắm mắt lại ngủ.
Hắn lại không phải chó của anh. Anh gọi hắn tới, hắn phải l.i.ế.m mặt cắn đuôi chạy qua.
Anh bảo hắn cút, hắn phải cút không chậm trễ một khắc. Hắn là đàn ông, chứ không phải tiện nhân.
Bảy giờ trôi qua, nước Mỹ tiến vào ban đêm. Trong lúc ngủ mơ Phó Hân Châu bị Trần Nhược Sinh vội vàng tới đánh thức.
Hắn bực bội châm một điếu thuốc, giọng không kiên nhẫn: "Tìm được người chưa?"
"Tìm được rồi, hiện tại bị nhốt ở trong trang viên." Trần Nhược Sinh tuy rằng đầy mặt mệt mỏi, nhưng trong ánh mắt lại mang theo hưng phấn.
"Tốt, vậy chúng ta đi thôi." Động tác hút thuốc của Phó Hân Châu khựng lại, bên môi kéo ra một nụ cười lạnh thấm người.
Nửa giờ sau, tầng hầm một tòa trang viên nào đó, tụ tập một đám người.
Trần Nhược Sinh nhìn Lão Lý bị xích sắt treo lên, nhìn về phía Phó Hân Châu một bên: "Mày tính toán xử lý thế nào?"
"Băm, cho chó ăn." Khi nói những lời này, Phó Hân Châu chỉ là rũ mắt hút thuốc, phảng phất chuyện trước mắt, chẳng qua là chuyện bữa tối nay ăn cái gì vậy, không hề quan trọng.
Lão Lý vốn dĩ gan đã vỡ vì sợ hãi, nghe được lời Phó Hân Châu nói, lập tức bị sợ hãi bao phủ. "Phó tổng, tôi sai rồi, tôi thật sự sai rồi, số tiền kia tôi cũng chưa động, tôi có thể trả lại cho ngài.... Chỉ cần ngài không g.i.ế.c tôi..."
Phó Hân Châu gạt tàn thuốc, hờ hững ngước mắt liếc nhìn người đàn ông sắc mặt trắng bệch như tờ giấy trước mắt, trên mặt nhìn không ra chút nào biến hóa cảm xúc:
"Anh đừng sợ, tôi là người làm ăn, hòa khí sinh tài mà. Anh đem tiền giao ra đây, tôi liền không so đo hiềm khích trước đây tha cho anh một ngựa. Nếu anh còn muốn đến công ty nhậm chức, tôi cũng hoan nghênh."
Sắc mặt Lão Lý trướng đến đỏ bừng, xấu hổ, áy náy, hối hận cùng nhau ập tới, nước mắt nước mũi cùng nhau chảy xuống:
"Phó tổng, tôi không phải người, tôi xin lỗi ngài, chỉ cần ngài bỏ qua cho tôi lần này, tôi bảo đảm tôi sống là người của ngài, c.h.ế.t là quỷ của ngài..."
Phó Hân Châu thấy vậy trong mắt nhỏ đến không thể phát hiện hiện lên một vệt chế giễu, trên mặt lại là bộ dáng dễ nói chuyện ôn hòa.
Trần Nhược Sinh xem không được, ba phen mấy lượt muốn nói chuyện, nhưng đều bị Phó Hân Châu ngắt lời, chỉ có thể hậm hực ngậm miệng.
Phó Hân Châu bảo mấy thư ký cùng trợ thủ cùng nhau đem số tiền bị dời đi chuyển lại.
Hắn cùng Trần Nhược Sinh đi ra hoa viên hóng gió.
Vừa đi đến hoa viên, Trần Nhược Sinh liền nhịn không được, tức muốn hộc m.á.u nói: "Mẹ nó, tao vất vả lắm mới tìm được thằng phản đồ này, mày liền tính toán dễ dàng như vậy liền buông tha hắn?!"
Phó Hân Châu dùng một loại ánh mắt xem thằng ngốc nhìn chằm chằm hắn một hồi, sau đó trong ánh mắt tức giận lại khó hiểu của hắn, vỗ một cái lên đầu hắn: "Một lát nữa, đi chỗ tài vụ lĩnh mười vạn khối đi mua chút Bạch Kim Não uống..."
"Mày có ý gì?!"
Ánh mắt Phó Hân Châu nhìn thẳng vào một điểm nào đó trong đêm đen, sương khói phun ra theo gió đêm phiêu tán trong không trung: "Tao nói mày ngu."
"Trước kia mày đâu có như thế, nói làm c.h.ế.t là làm chết, đâu đáng dùng chút âm mưu quỷ kế này." Trần Nhược Sinh vô ngữ thật sự.
Phó Hân Châu khẽ thở dài một tiếng, ánh mắt lộ ra chút tang thương cùng mệt mỏi: "Qua năm nay, tao liền 30. Tuổi càng lớn, suy xét đồ vật càng nhiều, tính tình cũng liền không nóng nảy như vậy.
Mày đã quên, trước kia tao ăn qua bao nhiêu thiệt sao? Ba năm trước đây ở trong nước xảy ra chuyện tương tự, một xu cũng chưa truy hồi. Vì cái gì?
Bởi vì đối phương nhìn thấy thái độ của tao, cho rằng chính mình sống không nổi. Dứt khoát muốn đánh cuộc một phen, đem tiền toàn bộ để lại cho người nhà."
Trần Nhược Sinh trầm mặc một hồi: "Được rồi, mày tính toán xử lý hắn như thế nào?"
"Không phải đã nói rồi sao, trước đem hắn đánh gãy tứ chi, sau đó băm cho chó ăn."
"Thật đủ tàn nhẫn. Tao nhớ rõ trước kia mày nói, sát sinh không ngược sinh."
"Là người thì luôn sẽ biến đổi. Có lẽ cùng việc tao xảy ra tai nạn xe cộ cũng có liên quan nhất định đi."
Phó Hân Châu mặc một chiếc áo gió, đứng trong bóng đêm, gió đêm thổi qua, cho người ta một cảm giác xa cách cự người với ngàn dặm.
Nửa giờ sau, thư ký gọi điện thoại tới nói, tiền đã truy hồi. Phó Hân Châu dứt khoát lưu loát hạ đạt mệnh lệnh.
Đầu dây bên kia, truyền ra lời mắng tức muốn hộc m.á.u của Lão Lý: "Thằng họ Phó, mày không giữ chữ tín, tao nguyền rủa mày cơ khổ cả đời, tao nguyền rủa mày c.h.ế.t không tử tế..."
"Tốt, Phó tổng, tôi cúp máy trước..." Tiếng mắng đột nhiên im bặt.
Phó Hân Châu nghĩ đến câu mắng kia của Lão Lý, thất thần một hồi. Hồi phục tinh thần lại, hắn lấy ra di động xem tin nhắn, khung chat với Hình Vân vẫn như cũ không có tin mới.
Trần Nhược Sinh đem tàn thuốc trong tay ném xuống đất, dùng giày da nghiền nghiền: "Đừng đợi, đợi không được đâu."
"Mày đừng cả ngày ở đấy nói hươu nói vượn. Tao chán ghét hắn còn không kịp. Mày không có chuyện gì, tao có thể lại cho mày an bài thêm công tác."
Phó Hân Châu ném điện thoại Iphone về trong túi, lạnh lùng liếc nhìn hắn.
"Mày cứ mạnh miệng đi. Điểm duy nhất mày chán ghét hắn, chính là hắn không yêu mày..."
Lời Trần Nhược Sinh còn chưa dứt, liền nghênh đón một cú quật qua vai, m.ô.n.g thiếu chút nữa nứt thành hai nửa.
Phó Hân Châu trên cao nhìn xuống nhìn Trần Nhược Sinh nằm trên mặt đất, đau đến nhe răng trợn mắt, thản nhiên nói: "Lần sau lại nói hươu nói vượn, tao làm c.h.ế.t mày."
Trần Nhược Sinh nhìn bóng dáng cao lớn càng lúc càng xa của hắn, không ngừng mắng: "Mẹ nó, lão tử như vậy vì hắn bán mạng, thế mà đối xử với lão tử tàn nhẫn như vậy! Thằng vương bát đản vô lương tâm!"
Phó Hân Châu dừng lại bước chân, quay đầu nhìn lại, Trần Nhược Sinh lập tức cười gượng cấm tiếng.
