Tôi vào tủ lạnh lấy cho họ ba chai nước ngọt, rồi lạch bạch ôm ra một đống đồ ăn vặt dự trữ, đặt lên bàn cho họ chọn.
Tống Văn Cảnh mở lời trước: "Lê Lê, em có thấy tin nhắn của anh không?"
Tôi khẽ "ừm" một tiếng.
"Sau này chỉ ở bên anh thôi nhé." Anh nói: "Anh sẽ chăm sóc em, bảo vệ em thật tốt, em muốn gì anh cũng..."
Chưa nói hết lời, đã bị Lục Hoài cắt ngang một cách vội vã: "Cút đi! Tiểu Lê Tử phải ở bên tôi. Chúng tôi mới là trời sinh một cặp có được không?"
Quý Yến Dữ bình tĩnh mở lời: "Lê Lê quen anh trước. Ở bên anh là thích hợp nhất."
"..."
Đầu óc tôi tê liệt, cảm giác như CPU sắp bốc khói.
Nhìn người này rồi lại nhìn người kia.
Lục Hoài đứng dậy kéo tôi vào lòng, giọng điệu đắc ý: "Nói thật cho hai người biết, tôi và Tiểu Lê Tử đã sớm thân mật da thịt rồi, cậu ấy rất hài lòng với biểu hiện của tôi."
"Hơn nữa hai người đàn ông sắp ba mươi tuổi chẳng có chút tế bào lãng mạn nào, chi bằng sớm đừng quấn lấy Tiểu Lê Tử nữa."
"Thế à." Quý Yến Dữ đứng dậy đi về phía tôi, giọng điệu nhàn nhạt, nhưng ánh mắt lại như bão tố sắp kéo đến: "Đêm Lê Lê ở nhà anh... đã gọi rất lâu, rất thoải mái."
Tống Văn Cảnh cũng: "Ai mà chẳng thế."
Ánh mắt ba người đều chuyển sang tôi.
Tôi cảm thấy nghẹt thở trong khoảnh khắc, không dám mở mắt.
Đúng vậy, họ không biết chuyện tôi với hai người kia... nhưng đó là vì—
"Là, là lúc đó các anh không cho tôi nói ra."
Vậy tôi đã hứa rồi, đương nhiên sẽ giữ kín như bưng.
Sau một hồi im lặng c.h.ế.t chóc.
"Khốn kiếp!" Lục Hoài khẽ buông một câu chửi thề: "Tôi đã bảo sao hôm đó thấy trên xương quai xanh cậu ấy có vết đỏ, hóa ra là do con ch.ó nào đó trong hai người làm."
Tống Văn Cảnh cười lạnh: "Vết đỏ trên m.ô.n.g cậu ấy, cũng là do con ch.ó nào đó đánh đúng không."
"Xem ra Lê Lê có thiên phú dị bẩm."
Ánh mắt sâu thẳm của Quý Yến Dữ khóa chặt lấy tôi: "Ăn được nhiều như vậy, vậy sau này chúng ta cùng nhau phục vụ em, em cũng chịu được phải không?"
"Ý các anh là..."
Tống Văn Cảnh và Quý Yến Dữ nhìn nhau, dường như đã đạt được một sự đồng thuận nào đó.
Sau đó nhìn về phía Lục Hoài.
Lục Hoài lập tức: "Tóm lại tôi không thể từ bỏ Tiểu Lê Tử."
Tay Quý Yến Dữ vuốt ve má tôi:
"Lê Lê chưa bao giờ là thế thân, mà là bảo bối của chúng tôi."
"Sau này sẽ không còn ai dám bắt nạt em nữa."
Tiếng tim đập hỗn loạn trong lồng n.g.ự.c đinh tai nhức óc, khiến tôi gần như không nghe thấy âm thanh bên ngoài.
Tôi ngây người nhìn họ, cảm thấy mình sắp c.h.ế.t đuối trong ánh mắt vừa dịu dàng vừa đầy chiếm hữu đó.
Tôi là một người đặc biệt không biết từ chối người khác.
Hơn nữa tôi nhìn lại cuộc sống hai năm qua của mình, thấy sống khá tốt.
Thế là cứ thế mơ hồ nửa đẩy nửa xuôi.
