HAI NĂM SAU KHI LÀM THẾ THÂN CHO BA ĐẠI LÃO, BẠCH NGUYỆT QUANG TRỞ VỀ RỒI

Chương 14

Rất nhanh sau đó, tôi xuất viện.

Cuộc sống vẫn như thường, sinh hoạt của tôi so với trước khi Bùi tiên sinh về nước hình như không có gì khác biệt.

Ban đầu tôi nghĩ họ sẽ sớm cho thế thân như tôi nghỉ việc.

Nhưng một hai tuần trôi qua, không ai nhắc đến chuyện này.

Tôi không chủ động hỏi, chỉ nghĩ là họ có sự cân nhắc riêng.

Lặng lẽ quyết định xong thành phố mình sẽ đến.

Gần đây Bùi Diệc Lê thường xuyên tìm tôi trò chuyện.

Anh ấy nói, mình vừa về nước, không có nhiều bạn bè ở trong nước.

Nói rằng lần đầu tiên gặp tôi đã cảm thấy rất có duyên, muốn tăng cường sự hiểu biết lẫn nhau.

Bùi tiên sinh cũng là một người rất tốt và lương thiện, tôi cảm thán trong lòng, thảo nào lại được nhiều người yêu thích đến vậy.

Chủ nhật này, Tống Văn Cảnh đón tôi đi ăn tối.

Tôi cứ nghĩ đó chỉ là một bữa tối bình thường, không ngờ mọi người đều có mặt.

Quý Yến Dữ, Tống Văn Cảnh, Lục Hoài và Bùi Diệc Lê, cùng với một người lạc lõng là tôi.

Cuối cùng là đến lúc đuổi tôi đi rồi sao?

Tôi hồn vía treo ngược cành cây, cũng không dám nói gì, ngoan ngoãn ngồi yên.

"Ngẩn ngơ gì thế?" Lục Hoài bên cạnh nhẹ nhàng nhéo má tôi, đưa máy tính bảng gọi món cho tôi: "Nhìn xem, muốn ăn gì."

Tôi nhận lấy, đang định xem món mình muốn ăn như những lần trước.

Nghĩ đến điều gì đó, tôi dừng động tác lại.

Sau đó vội vàng đưa máy tính bảng cho Bùi Diệc Lê đối diện.

"Bùi tiên sinh gọi món trước đi ạ."

Bùi Diệc Lê không nhận, ngược lại đẩy về phía tôi: "Tiểu Giản gọi đi."

"À..."

Tôi lén nhìn các ông chủ, thấy họ đều đang nhìn tôi, trên mặt hình như không có vẻ gì là tức giận.

Thế là tôi đành nhận lấy, nhanh chóng gọi hai món.

Sau đó có rất nhiều món ăn được mang lên, thật trùng hợp, đều là những món tôi thích.

Tôi thầm nghĩ, xem ra tôi và Bùi Diệc Lê không chỉ hợp tính nhau, ngay cả khẩu vị cũng rất giống nhau.

Đây là khoảnh khắc tốt đẹp để các ông chủ và bạch nguyệt quang ở bên nhau.

Tôi vùi đầu ăn cơm, cố gắng giảm thiểu sự tồn tại của mình, không làm phiền họ.

Có quá nhiều món ngon, tôi có chút khó khăn trong việc lựa chọn, không biết nên gắp món nào trước.

Khi đang nhai nuốt miếng cơm trong miệng, trong bát tôi lại có thêm vài món ăn.

Các ông chủ thật tốt, đến lúc này rồi vẫn tiện tay gắp thức ăn cho tôi.

Không biết là ai còn gọi cho tôi một ly nước ép dưa hấu mà tôi rất thích.

Thơm quá, ngon quá.

Bữa hôm nay là bữa cơm cuối cùng sao?

Điều kỳ lạ là, cho đến khi ăn xong cũng không ai nhắc đến chuyện đó.

Mà họ lại nói, lát nữa hình như sẽ đi ngắm cảnh đêm ở một nơi nào đó trong thành phố.

Có lẽ sợ tôi ngại, Bùi Diệc Lê còn chu đáo hỏi tôi: "Tiểu Giản thấy sao? Có hứng thú không?"

Tuyệt đối tôi không thể đi làm kỳ đà cản mũi!

Thế là tôi vội vàng xua tay: "Tôi không đi đâu, hôm nay tôi muốn về nhà sớm."

Bùi Diệc Lê buột miệng nói: "Vậy tôi đưa cậu về nhé."

Chắc chắn chỉ là khách sáo thôi, tôi hiểu tôi hiểu.

"Không cần làm phiền, tôi gọi taxi rất tiện ạ~"

Để không làm chậm trễ thời gian của họ, tôi vội vàng chuồn đi thật nhanh.

 

back top