Khi tỉnh lại lần nữa, tôi thấy mình đang nằm trong phòng bệnh cao cấp của một bệnh viện tư nhân.
Bên cạnh không có ai.
Cảm giác chua xót mơ hồ dâng lên trong lòng, tôi rụt vào trong chăn, ngẩn người một lúc.
Thấy hơi khát nước, bên cạnh lại không có nước.
Đành chậm chạp ngồi dậy, xuống giường tìm nước.
Khi đến gần cửa, tôi nghe thấy tiếng nói chuyện từ phòng cách ly bên ngoài.
Phía ngoài bức tường cách ly là phòng khách nhỏ độc lập của phòng bệnh tôi.
Đầu tiên là giọng Lục Hoài đầy giận dữ: "Sống quá an nhàn nên dám động vào cậu ấy, ông đây hận không thể g.i.ế.c c.h.ế.t bọn chúng ngay lập tức!"
Sau đó là giọng Quý Yến Dữ có phần bình tĩnh hơn nhưng cũng mang theo hơi lạnh: "Em bình tĩnh một chút, đừng làm ồn đến cậu ấy."
"Làm sao tôi bình tĩnh được??" Lục Hoài nói: "Mẹ kiếp, anh không thấy cậu ấy đáng thương thế nào trong video à? Mặt nhỏ trắng bệch, bị người ta bắt nạt đến mức đó mà không dám hé răng."
"Chuyện này quả thực không thể cứ thế cho qua được."
Giọng Tống Văn Cảnh khác hẳn sự dịu dàng và điềm tĩnh thường ngày, lạnh thấu xương: "Tất cả những người bên trong đều không thoát được."
Quý Yến Dữ đồng tình: "Đúng vậy, sẽ không bỏ sót một ai. Chuyện này tôi sẽ xử lý."
...
Phòng bệnh cách âm khá tốt, thực ra tôi không nghe rõ toàn bộ sự việc, không biết họ đang nói chuyện gì.
Tôi đoán có lẽ là bí mật thương mại gì đó.
Lúc này ra ngoài làm phiền cũng không tiện, thế là tôi rón rén quay về giường nằm xuống, mở to mắt đảo qua đảo lại.
Không lâu sau, có người bước vào, là Tống Văn Cảnh.
Vẻ mặt anh ấy trở nên dịu dàng: "Lê Lê, em tỉnh rồi."
"Vâng vâng." Tôi dụi dụi đôi mắt hơi khô, nhìn anh ấy nhỏ giọng hỏi: "Tống tiên sinh, có nước không ạ? Tôi hơi khát."
Một phút sau, tôi ôm cốc nước tựa vào giường bệnh.
Ba người họ ở bên cạnh tôi.
Quý Yến Dữ quan sát tôi một lúc, dường như đang xem triệu chứng của tôi đã thuyên giảm chưa.
Anh nói: "Sau này không được động vào một giọt rượu nào, anh sẽ giám sát em."
Tôi khẽ gật đầu: "Vâng vâng ạ."
Lục Hoài khoanh tay: "Sau này ai dám ép em uống rượu, em cứ đập thẳng chai rượu vào đầu nó."
Tôi: "..."
Không hay lắm đâu.
Tống Văn Cảnh nhận lấy chiếc cốc rỗng trong tay tôi, giả vờ vô ý hỏi: "Lê Lê, người rủ em đến câu lạc bộ hôm qua là ai?"
Tôi thành thật trả lời: "Là Ái Húc. Trước đây chúng tôi gặp nhau hai lần, hôm qua anh ấy rủ tôi rất nhiệt tình."
Tôi có chút dị ứng với rượu, nhưng may mắn là triệu chứng không quá nghiêm trọng.
Trò chuyện với họ một lúc, cơn buồn ngủ lại ập đến, tôi lại ngủ thiếp đi.
