HAI NĂM SAU KHI LÀM THẾ THÂN CHO BA ĐẠI LÃO, BẠCH NGUYỆT QUANG TRỞ VỀ RỒI

Chương 1

Quý Yến Dữ là người đầu tiên nói cho tôi biết.

Lúc ấy, chúng tôi vừa ăn tối xong, đang bước ra khỏi nhà hàng.

Nhiệt độ buổi tối thấp hơn buổi chiều khá nhiều.

Vừa bước ra cửa, tôi đã bị làn gió lạnh ập vào mặt, lạnh đến mức rùng mình.

Cùng lúc đó, tôi nghe Quý Yến Dữ, người đi nhanh hơn tôi nửa bước, nói gì đó.

Tiếng gió hơi lớn, tôi không nghe rõ.

Ngơ ngác ngước mặt lên, tôi hỏi anh: "Quý tiên sinh, ban nãy tôi không nghe rõ, anh có thể nhắc lại được không ạ?"

Người đàn ông rũ mắt nhìn tôi, không lên tiếng ngay lập tức.

Mãi một lúc sau, anh mới hé môi: "Cậu ấy sắp về nước rồi."

Tôi ngây người một lát, vì tin tức này đến quá bất ngờ nên có chút kinh ngạc.

Nhưng nhanh chóng hoàn hồn, tôi thành tâm nói: "Thật là một tin tốt, chúc mừng anh."

"..."

Quý Yến Dữ khẽ nhíu mày, không biết đang nghĩ gì.

Chẳng mấy chốc, anh lại cất bước đi tiếp.

Tôi đi theo sau.

Cảm thấy hơi lạnh, theo bản năng tôi siết chặt chiếc áo khoác ngoài đang mặc.

Sau đó, tôi nghe Quý Yến Dữ nói: "Đừng xuất hiện trước mặt cậu ấy, anh biết em hiểu anh đang nói về ai."

Tôi nghiêm túc gật đầu: "Vâng vâng, được ạ."

Sau đó, tôi nghĩ đến: "Anh ấy trông như thế nào ạ?"

Tôi không biết Bùi Diệc Lê trông ra sao, chỉ biết mình hình như có chút giống anh ấy, ngoài ra thì hoàn toàn không biết gì.

Quý Yến Dữ dừng bước nhìn tôi, giữa hai lông mày toát ra vẻ âm trầm khó hiểu.

Từ lúc nói chuyện với tôi, hình như anh ấy luôn không vui.

Nhưng tôi không biết tại sao.

Chỉ trách tôi quá đần độn, không thể nghĩ ra nguyên nhân.

Tôi không khỏi tự trách mình trong lòng, tại sao lúc nào cũng thế này, làm người khác không vui.

Thảo nào ngày xưa bố mẹ đều không cần mình.

Tôi có chút bất an chờ Quý Yến Dữ lên tiếng.

Sau đó thấy anh lấy điện thoại ra, mở album ảnh và lướt.

Chẳng mấy chốc, một bức ảnh người đàn ông xuất hiện trước mắt tôi.

Rồi tôi nghe Quý Yến Dữ cố ý nói: "Trông như thế này, em nhìn rõ chưa? Sau khi cậu ấy về, anh sẽ thường xuyên đi cùng cậu ấy."

Anh lại hỏi: "Nhìn thấy có cảm nhận gì?"

Một tia sáng lóe lên trong đầu tôi, tôi chợt hiểu ra.

Là do ban nãy tôi quá chậm chạp, không có chút tinh ý nào.

Thế là tôi vội vàng mở lời khen ngợi: "Bùi tiên sinh đẹp trai quá! Thật là có khí chất. Trông rất trẻ trung và có triển vọng, giống như Quý tiên sinh vậy."

"Tôi kém Bùi tiên sinh xa... Không đúng, tôi không nên so sánh với Bùi tiên sinh, anh ấy ưu tú như vậy, tôi còn không bằng một sợi tóc của anh ấy..."

Tôi vắt óc khen ngợi, nhưng lại phát hiện sắc mặt Quý Yến Dữ không những không khá hơn, mà còn có dấu hiệu không vui hơn.

Thế là tôi im lặng ngừng lời.

 

back top