Anh ngồi ở trên sô pha, giương miệng khóc lớn. Hàn Tư trầm mặc mà đưa khăn giấy cho anh, lau nước mắt.
Chúc Xuân Hòa tức giận bất bình kéo qua cánh tay hắn tàn nhẫn cắn một ngụm.
Nước mắt, nước mũi dính trên bộ tây trang xa hoa của Hàn Tư. Nước mắt Chúc Xuân Hòa chảy đến càng mãnh liệt, mơ hồ không rõ mà nhéo ống tay áo Hàn Tư nói “Dơ rồi, tẩy không sạch”, rồi sau đó càng khóc càng lớn.
Giống như từng việc đều làm anh cảm thấy trời sụp đất nứt, đáng giá dùng nước mắt mà nghĩ tới.
Hàn Tư chỉ là lau đi nước mắt anh, không ngừng dỗ anh.
Chúc Xuân Hòa khóc đến có chút choáng váng đầu, thiếu oxy, rốt cuộc ngừng lại cảm xúc dữ dội. Anh m.ô.n.g lung nhìn về phía Hàn Tư: “Hàn Tư, tôi không có nhà.” Anh thật sự không có nhà.
“Sẽ không, tôi sẽ không để em không có nhà.” Hàn Tư không ngừng hướng anh thề, làm bảo đảm.
Nhưng Chúc Xuân Hòa lắc lắc đầu, quyết giữ ý mình: “Không có mẹ ở đó, làm sao tính là có nhà chứ?” Nhưng Hàn Tư không thể vì anh tìm một người mẹ.
Chúc Xuân Hòa cuối cùng bình tĩnh lại sau cơn bi thương tột độ, nhìn về phía Hàn Tư đang thay áo khoác, anh nhận ra mình đã đưa ra một yêu cầu vô cớ.
“Hàn Tư, tôi, tôi không cố ý...” Anh không hề muốn làm tổn thương Hàn Tư, nhưng khi một người đang ở trong mối quan hệ thân mật lại gặp khó khăn, họ có xu hướng buông thả cảm xúc.
Vì vậy, anh đã mặc kệ nỗi bi thương của mình và kéo cả Hàn Tư cùng chìm đắm.
Chúc Xuân Hòa hoảng hốt nhìn Hàn Tư, chẳng lẽ anh muốn giữ chặt người này cùng nhau tiến vào thung lũng cảm xúc sao?
Hàn Tư từng chút một lau đi nước mắt trên mặt anh: “Tôi biết, em không hề muốn làm tổn thương tôi.”
Chúc Xuân Hòa đáng thương vô cùng nắm lấy ống tay áo hắn, không ngừng gật đầu: “Cho nên Xuân Hòa, hãy nghỉ ngơi một chút đi, em thật sự quá mệt mỏi.”
Hắn đau lòng nhìn khuôn mặt gầy gò của Chúc Xuân Hòa, nhấc cổ tay gầy guộc của anh đặt vào lòng bàn tay mình. Xương cổ tay như một lưỡi d.a.o sắc bén, đủ để cắt vào mắt hắn.
Chúc Xuân Hòa buồn bã đến mức không nhếch nổi miệng, nhưng anh không thể nghỉ ngơi. Chỉ cần vừa nhắm mắt lại, âm thanh cầu cứu của Chúc Thanh Mang liền hiện lên.
Trong khoảng thời gian này, cảnh sát cũng đã liên hệ với anh vài lần. Qua những bằng chứng hiện có, Chúc Thanh Mang rất có khả năng đã bị lôi kéo vào tổ chức bán hàng đa cấp.
Họ đang tích cực tìm kiếm những điểm khả nghi có thể chứa chấp người, nhưng không thể đảm bảo sẽ có kết quả nhanh chóng.
Anh nằm mơ đều là hình ảnh Chúc Thanh Mang bị đánh đập.
Tỉnh dậy, anh bắt đầu tự hận mình: Tại sao lúc trước không hỏi thêm hai câu Thanh Mang đang làm gì, tại sao không hỏi chứ?
Anh ghét bỏ cái cảm giác bất lực này, ghét, cực kỳ ghét.
Hàn Tư biết anh đang nghĩ gì, trái tim hắn cũng đau đớn theo Chúc Xuân Hòa. Nhưng hắn vẫn muốn nói với Chúc Xuân Hòa: “Mọi chuyện này không phải lỗi của em, đừng tự đặt tội danh lên mình.” Chúc Xuân Hòa đang tự trừng phạt bản thân.
Trong khoảng thời gian này, khi Hàn Tư và Chúc Xuân Hòa ở cùng nhau hoặc riêng biệt, hắn luôn phát hiện trên tay, trên cổ anh sẽ xuất hiện những vết thương rất nhỏ.
Vết thương quá nhỏ, thông thường chỉ cần vài ngày là sẽ đóng vảy. Nhưng Chúc Xuân Hòa lại tự xé lớp vảy đó ra, lặp đi lặp lại xé rách những vết thương, khiến chúng chảy m.á.u trở lại.
Anh muốn dùng đau đớn để làm gì đây? Hàn Tư không dám hỏi, đành phải nhờ bác sĩ tâm lý quen biết kê một ít thuốc có liên quan cho Chúc Xuân Hòa.
Khi hắn đưa thuốc cho Chúc Xuân Hòa và nói đó là vitamin, hắn thấy sự kháng cự thoáng qua trong đáy mắt anh.
Hành động này đã gợi lại ký ức không tốt cho Chúc Xuân Hòa. Hắn đành phải nhờ Lưu Càn hỗ trợ theo dõi xem Chúc Xuân Hòa có uống thuốc hàng ngày không.
Câu trả lời rõ ràng —— Chúc Xuân Hòa biết bên trong là gì, vì thế anh đã vứt những viên thuốc đó vào thùng rác hoặc xả xuống cống thoát nước.
Anh không muốn uống, anh muốn dùng đau đớn để tiếp tục tự trừng phạt.
Hàn Tư đương nhiên không thể nhìn Chúc Xuân Hòa cứ tiếp tục như vậy. Hắn cần thiết phải đưa Chúc Xuân Hòa đi khám bác sĩ.
Đừng tự làm mình bị thương nữa, Xuân Hòa. Hắn quỳ gối trước mặt Chúc Xuân Hòa, ôm một phần hy vọng mong manh khẩn cầu mùa xuân này có thể ở lại bên mình.
Đây chắc chắn là mùa xuân lạnh nhất. Hai người ôm chặt lấy nhau, sưởi ấm để tránh bị đóng băng trong mùa xuân mất mát này.
Nhưng không ai nghĩ đến buông tay, không một ai nghĩ đến việc muốn buông tay.
“Hàn Tư.” Chúc Xuân Hòa thì thầm.
Hàn Tư ôm chặt lấy anh, lặp đi lặp lại nói với anh: “Xuân Hòa, đừng sợ.” Tôi sẽ cùng em chết, tôi sẽ cùng em sống, cho nên đừng sợ.
Chúc Xuân Hòa không có ấn tượng tốt với bệnh viện. Lần gần nhất anh đến vẫn là để hiến tặng tin tức tố.
Anh muốn bỏ chạy, nhưng đối mặt với Hàn Tư lại không thốt nên lời.
Hàn Tư nắm c.h.ặ.t t.a.y anh, trấn an bảo anh thả lỏng, rồi căng thẳng bước vào phòng trị liệu tâm lý. Khác hẳn với phòng bệnh trắng toát ám ảnh, nơi đây lại được bố trí ấm áp, ngập tràn ánh sáng.
Chuyên gia tư vấn, Bác sĩ Thẩm, mỉm cười mời anh ngồi.
Hàn Tư đặt anh vào chỗ ngồi, nhẹ nhàng đè vai anh: “Tôi chờ em bên ngoài, Xuân Hòa, đừng lo lắng.”
Chúc Xuân Hòa phản xạ ứng kích mà rụt cổ, nắm lấy áo hắn: “Thật sự không thể ở lại đây sao?”
Bác sĩ Thẩm đáp lời thay Hàn Tư: “Xin lỗi, người nhà cần chờ ở ngoài.”
Chúc Xuân Hòa đành buông tay đầy miễn cưỡng, nhìn Hàn Tư nhẹ nhàng rời đi. Anh mới quay lại, nhìn người đối diện.
Anh cúi đầu, sợ giao tiếp bằng mắt, theo thói quen cạy nhẹ băng dán trên ngón tay.
“Tôi là Bác sĩ Thẩm.”
Chúc Xuân Hòa nhanh chóng liếc qua rồi cụp mắt: “Bác sĩ Thẩm.” Anh là một bệnh nhân quá phối hợp về mặt trả lời, nhưng lại cực kỳ không phối hợp trong việc mở lòng, chỉ trả lời hời hợt, tránh né sự tìm hiểu sâu sắc của bác sĩ.
“Xuân Hòa, em có hứng thú chia sẻ về cuộc sống gần đây không?”
Anh nhắm mắt chớp nhanh hai lần: “Cũng không có gì đáng nói, chỉ là luôn bận rộn: tốt nghiệp, thực tập, cùng với việc nhà xảy ra chút chuyện. Thật sự là một cuộn chỉ rối.”
Khi Bác sĩ Thẩm cố gắng gỡ rối cuộn len trong lòng anh, Chúc Xuân Hòa cảm thấy mệt mỏi.
Anh luôn sống với Hàn Tư vì hắn lo anh nghĩ quẩn. Anh biết Hàn Tư lo lắng, nhưng anh sẽ không bao giờ rời đi.
Đôi khi, nửa đêm anh tỉnh giấc vì ác mộng, Hàn Tư lại tỉnh táo hơn, ôm chặt anh vào lòng. Có lẽ so với mình, Hàn Tư mới là người cần đến gặp bác sĩ đi.
Chúc Xuân Hòa nhìn bức tranh hoa trên tường: “Đó là hoa mộc lan sao?”
Bác sĩ Thẩm xác nhận.
“Mùi hương giống tin tức tố của tôi,” Chúc Xuân Hòa buột miệng nói. Bác sĩ Thẩm giật mình, nhưng nhanh chóng chuyển đề tài.
Khi nói đến gia đình, anh cuối cùng cũng có phản ứng đặc biệt: “Người nhà tôi đều rất tốt, rất yêu tôi. Nhưng ngẫu nhiên tôi cảm thấy rất vô lực.”
“Vô lực là về phương diện nào?”
Chúc Xuân Hòa mân mê ngón tay trên mặt bàn: “Quá nông cạn.”
Anh giải thích, ánh mắt lướt qua ngoài cửa sổ: “Vì chúng tôi không có quan hệ huyết thống, mặc dù Mẹ nuôi nuôi dưỡng tôi lớn lên, nhưng bà chỉ là Mẹ trên danh nghĩa. Giống như anh em tôi vậy. Một khi tới lúc nguy cấp nhất, tôi vẫn là cô độc một mình, không phải sao?”
Không có sợi dây ràng buộc huyết thống, chỉ cần một người cắt đứt, cái gọi là tình thân giữa họ sẽ biến thành lục bình trôi nổi, dễ dàng tan biến.
Bác sĩ Thẩm kinh ngạc. Chúc Xuân Hòa gật đầu. Anh biết suy nghĩ này sai lầm, nhưng một loạt biến cố đã buộc anh phải thừa nhận: huyết thống là sự trói buộc, là ràng buộc không thể cắt đứt.
Anh lắc đầu khi bác sĩ hỏi liệu anh có muốn tìm cha mẹ ruột không.
Hành vi đóng cửa cô nhi viện của Mẹ Chúc như một cái gai đ.â.m vào lòng Chúc Xuân Hòa. Lý trí hiểu, nhưng cảm xúc lại không thể tiếp nhận.
Càng không thể tiếp nhận, anh càng thấy mình đáng ghét, đáng xấu hổ, đáng giận.
Anh dựa vào cái gì đòi hỏi một người phụ nữ không thân không quen, chỉ vì lòng tốt mà làm mẹ anh hơn hai mươi năm, phải mãi mãi ở bên anh? Anh không thể. Anh đang tự phán xét đạo đức và vô lực giãy giụa.
“Xuân Hòa,” Bác sĩ Thẩm nhẹ nhàng khuyên: “Có lẽ em nên nói những lời này với người đáng lẽ phải nghe, để bà ấy nói cho em nguyên nhân.”
Chúc Xuân Hòa quay đầu: “Tôi biết.” Anh sợ hãi phải nghe lời xin lỗi của Mẹ Chúc, sợ bà sẽ sụp đổ khi phải một bên tìm kiếm Chúc Thanh Mang, một bên giải quyết cảm xúc của anh.
Anh đã từng nghe Mẹ Chúc khóc lớn thất thanh trong văn phòng. Chính vì đã nghe, nên anh không biết phải làm sao.
Tiến không được, lùi cũng không xong. Nếu phải có người đau khổ, cứ để anh gánh chịu. Anh tình nguyện chính mình đau.
Hai giờ trị liệu kết thúc. Hàn Tư đẩy cửa vào, ánh mắt lập tức tìm kiếm Chúc Xuân Hòa. Anh ngước nhìn hắn cười. Hàn Tư biết: Không có gì thay đổi.
Hắn siết chặt răng, bước đến, nhẹ nhàng vuốt tóc anh: “Nhớ em lắm, Xuân Hòa.”
Bác sĩ Thẩm gọi hắn lại: “Hàn Tổng, tôi muốn trao đổi chút vấn đề.” Hàn Tư gật đầu, Chúc Xuân Hòa chủ động rời đi, bảo hắn chờ anh ở phòng tiếp khách.
Trong phòng, Chúc Xuân Hòa lơ đãng dạo quanh. Trong đầu anh, những suy nghĩ cứ bay lượn đến căn phòng bên cạnh, muốn biết họ đang nói gì.
Bác sĩ Thẩm trực tiếp trình bày với Hàn Tư: tinh thần Chúc Xuân Hòa đang trong trạng thái căng thẳng tột độ và bùng nổ trong quý tốt nghiệp này.
Hàn Tư nắm chặt tay: “Tôi muốn biết, tôi nên giúp em ấy như thế nào.”
“Nói thật, đối mặt với bệnh tâm lý, người ngoài có thể giúp rất ít. Ngoài việc duy trì và đồng hành, nếu cần một giải pháp, Hàn Tổng, tôi cho rằng ngài nên tìm đến mấu chốt — hãy để Chúc tiên sinh nói chuyện với mẹ nuôi của cậu ấy.”
Hàn Tư đã sớm biết nguyên nhân Mẹ Chúc quyết định đóng cửa cô nhi viện, nhưng hắn do dự không biết có nên nói cho Chúc Xuân Hòa hay không. Hắn siết chặt mười ngón tay.
Bác sĩ Thẩm suy đoán sự mâu thuẫn trong hắn: “Hàn Tổng, vô luận là nguyên nhân gì, Chúc tiên sinh đều nên được hưởng quyền được biết ơn, không phải sao?”
Hàn Tư không nói một lời đứng dậy. Hắn sẽ suy xét lời bác sĩ, nhưng không phải lúc này.
Anh tìm thấy Chúc Xuân Hòa đang tự tiêu khiển bằng cách chơi trò đuổi bóng trên tường.
Anh làm hình một con chim, bay đến trên bóng dáng Chúc Xuân Hòa. Chúc Xuân Hòa quay lại, cười rạng rỡ đón hắn.
“Đi thôi.” Chúc Xuân Hòa chủ động nắm tay Hàn Tư. Hàn Tư hỏi anh muốn đi đâu.
Hàn Tư đề nghị nhiều nơi: “Nhảy dù sao? Hay phiêu lưu? Thảo nguyên, leo núi, xem biển? Em muốn đi đâu cũng được.” Chúc Xuân Hòa nhìn hắn, lắc đầu phủ nhận tất cả.
Anh đều không muốn đi. Anh chỉ muốn về công ty hoàn thành nốt số liệu còn dang dở.
Hàn Tư nhíu mày không đồng tình. Đi đâu cũng được, sao lại muốn về công ty? Hắn chạm nhẹ hai cái lên đầu chú cún nhỏ quá yêu làm việc này, nhưng cuối cùng vẫn không đành lòng cự tuyệt, đưa Chúc Xuân Hòa trở lại công ty.
Vào công ty, Chúc Xuân Hòa lập tức vùi đầu vào công việc. Anh vẫn muốn vùi mình vào lịch trình bận rộn, dường như chỉ có vậy mới đạt được một khoảnh khắc yên ổn.
Hàn Tư đứng lặng yên một bên. Lời cảnh báo của bác sĩ tâm lý vẫn vang vọng trong đầu.
Đột nhiên, di động hắn rung lên —
Tin tức từ Thân Danh:
“Hàn Tổng, người đã tìm được rồi, không sao cả. Nhưng, Chúc nữ sĩ mới vừa bị đưa vào bệnh viện.”
Chúc Xuân Hòa đang xuất dữ liệu, bị Hàn Tư đột nhiên đi vào văn phòng làm gián đoạn.
Anh bị Hàn Tư không nói một lời kéo khỏi chỗ làm, trực tiếp nhét vào trong xe.
Chúc Xuân Hòa cảm thấy Hàn Tư như vậy có chút giống bắt cóc, nhưng thần sắc hắn lại vô cùng nghiêm túc, đang cực lực khắc chế điều gì.
Chúc Xuân Hòa lần đầu ý thức được mình hiểu rõ Hàn Tư đến thế nào, chỉ từ thần sắc là có thể nhìn thấu ý tứ hắn.
Chắc chắn, có người đã xảy ra chuyện.
Nhất định là có người đã xảy ra chuyện.
