Trên bàn cơm, tiếng nhấm nuốt cùng tiếng chén đũa va chạm đan xen vào nhau, ngẫu nhiên sẽ vang lên tiếng nói chuyện thấp giọng.
Bọn họ đang nói chuyện bữa cơm này, ăn cơm trong quá khứ, và ăn cơm trong tương lai.
Ăn uống no đủ xong, Chúc Xuân Hòa hỗ trợ thu thập chén đũa, bỏ vào trong bồn rửa chén. Hai người sóng vai đứng ở quầy chế biến thức ăn hẹp hòi.
Chúc Xuân Hòa tò mò dò hỏi Hàn Tư vì sao lại đi học nấu cơm: “Không có nguyên nhân đặc biệt gì khác, tôi chỉ là để g.i.ế.c thời gian mà thôi.” Hàn Tư đang trong hồ nước rửa sạch giẻ lau bỏ vào tủ khử trùng.
“Giết thời gian?” Chúc Xuân Hòa cảm khái: “Nghe tới thật là một câu nói thực xa xỉ.”
Hàn Tư nghiêng đầu với anh: “Có lẽ, em là người thứ nhất ăn cơm tôi làm.”
Chúc Xuân Hòa kinh ngạc nói: “Ai, tôi lại là người thứ nhất? Chính anh cũng chưa ăn qua sao?”
Hàn Tư nói với anh: “Trước kia tôi chưa bao giờ ăn cơm chính mình làm. Tôi chỉ là hưởng thụ quá trình nấu cơm mà thôi. Khi áp lực rất lớn liền sẽ muốn làm một bữa cơm để giảm bớt áp lực. Mà khi làm xong cơm xong, nhìn mâm đồ ăn bày đầy bàn sẽ không cảm thấy vui sướng, chỉ biết cảm thấy càng thêm trống rỗng.”
Bởi vì lúc ấy trong phòng khách còn không có một con ch.ó nhỏ đang chờ đợi ăn cơm, mắt trông mong mà nhìn về phía hắn. Cũng không có người sẽ nói với hắn “Anh làm ăn rất ngon, lần sau còn có thể làm cho tôi ăn sao”.
Chúc Xuân Hòa triều hắn nhìn qua. Hàn Tư đang giặt sạch giẻ lau chuẩn bị đem nước b.ắ.n ra ngoài lau khô.
“Hàn Tư.”
“Hửm?” Hắn lên tiếng.
“Tôi có đôi khi cảm thấy anh cùng tôi cũng không có gì khác biệt,” Chúc Xuân Hòa dựa ở bên quầy chế biến, nhìn hắn sửa sang lại phòng bếp đến sạch sẽ không còn gì, “Ví dụ như hiện tại.”
Hàn Tư đang vắt khô giẻ lau, treo trở lại bên quầy chế biến, thong thả ung dung trả lời anh: “Học tập cách làm việc nhà chỉ là một trong những chương trình học chuẩn bị của tôi trong quá khứ mà thôi.”
Chúc Xuân Hòa cảm thấy thực thần kỳ: “Vì cái gì? Nói như vậy con cái nhà giàu là không cần học tập loại đồ vật này đi, rốt cuộc các anh có thể đi thỉnh người tới làm những việc này đi.”
Liền tính là đứa trẻ đang ở cô nhi viện cũng sẽ không bị yêu cầu học cách nấu cơm.
Hàn Tư đem tay áo đã xắn lên phiên xuống dưới: “Tôi đã từng nghĩ tới, nếu có một ngày tôi mất đi hết thảy, nếu muốn bảo tồn tự thân tôi có thể thuận lợi sống sót trên thế giới này không. Tiếp theo trải qua người máy đánh giá, lúc ấy khả năng sống sót của tôi chỉ có khoảng 10%.”
Chúc Xuân Hòa lý giải ý tưởng của hắn: “Cho nên anh làm hết thảy nỗ lực đều là để chuẩn bị cho ngày đó đã đến.”
“Rốt cuộc cơ hội chỉ biết để lại cho người có chuẩn bị, không phải sao?” Hàn Tư nâng mày với Chúc Xuân Hòa một chút.
Chúc Xuân Hòa đột nhiên tiếp thu được tín hiệu, bên tai ập lên một trận ửng hồng. Rốt cuộc nếu Hàn Tư sẽ không nấu cơm, thì hôm nay hết thảy đều sẽ không thuận lợi tiến hành.
Hàn Tư vẫn luôn là chủ nghĩa cơ hội giả.
Ăn qua cơm trưa xong, Chúc Xuân Hòa ngồi trên sô pha nhàm chán đổi kênh TV. Hàn Tư quy quy củ củ ngồi ở một bên, giữa hai người cách ra một khoảng cách bằng một cái gối ôm.
Chúc Xuân Hòa thuận tay túm lấy gối ôm bên cạnh nhét vào trong lòng n.g.ự.c mình. Hàn Tư có thể hướng anh tới gần một bước, lại khắc chế mà vẫn duy trì khoảng cách nhất định.
Chúc Xuân Hòa hồi ức thời gian ở bên nhau cùng Hàn Tư trong quá khứ, hiếm khi có thời điểm giống như bây giờ.
Lúc ấy bọn họ ghé vào cùng nhau đều sẽ làm cái gì đâu? Ký ức trở nên có chút mơ hồ, đại khái cũng chính là một ít chuyện tình lữ thông thường sẽ làm, từ Hàn Tư toàn quyền an bài, Chúc Xuân Hòa chỉ cần đi theo là được.
Dưới loại hình thức ở chung dây chuyền sản xuất kia, gương mặt hai người đều bị trở nên mơ hồ, có thể đại nhập tùy ý một đôi tình lữ, lại tìm không ra bất luận cái gì khác biệt.
Nếu muốn làm lại từ đầu, nếu muốn làm lại từ đầu nói... Chúc Xuân Hòa tinh tế gỡ xuống cánh hoa sắp điêu tàn trên bó tình yêu khô héo kia, chỉ để lại một viên nụ hoa trung tâm nhất.
“Hàn Tư, anh có cái gì muốn làm sự tình sao?”
Chúc Xuân Hòa đột nhiên mở miệng. Hàn Tư hỏi: “Hiện tại sao?” Chúc Xuân Hòa nặng nề gật đầu.
Hàn Tư dưới sự nhìn chăm chú của anh nhẹ nhàng ôm khuôn mặt anh, không chút do dự hôn môi bờ môi của anh: “Chính là cái này.”
Chúc Xuân Hòa nhất thời không nói gì, giơ tay ở ngoài miệng Hàn Tư chụp một cái: “Không được tùy tiện hôn người.” Bọn họ còn chưa có hòa hảo đâu.
Ngón tay Hàn Tư lưu luyến vuốt ve trên môi Chúc Xuân Hòa hai cái xong, khắc chế ý tưởng hôn môi, đổi thành tư thái đoan chính trên sô pha.
Chúc Xuân Hòa nhanh chóng đem đề tài kéo hồi quỹ đạo: “Tôi là nói nghiêm túc, hiện tại anh có cái gì muốn làm sự tình sao?”
Hàn Tư tự hỏi một lát sau chậm rãi lắc đầu: “Nếu em có cái gì muốn làm sự tình, tôi đều có thể bồi em đi.” Chỉ cần có thể ở bên cạnh Chúc Xuân Hòa, đối với hắn mà nói làm gì cũng có thể.
Chúc Xuân Hòa đơn giản từ bỏ giãy giụa, chủ động đưa ra: “Vậy muốn cùng đi xem điện ảnh không?” Đây là hoạt động thích hợp nhất cho hai người dưới trạng thái hiện tại.
“Có thể, vậy xem điện ảnh. Ở nhà xem hay là đi ra ngoài xem?” Hàn Tư tự nhiên không có bất luận vấn đề gì, móc di động ra liền phải bắt đầu an bài, bị Chúc Xuân Hòa khẩn cấp ngăn lại.
Anh nghĩ tới số lần hai người đi xem điện ảnh đích xác thiếu chi lại thiếu. Ngẫu nhiên có mấy lần cũng là ở phòng VIP Hàn Tư an bài.
Toàn bộ rạp chiếu phim chỉ có hai người bọn họ, chỉ có cảm xúc Chúc Xuân Hòa một người cô độc quanh quẩn trong rạp chiếu phim.
Hàn Tư ngồi ở một bên phụ trách đút bắp rang cho anh, lúc anh rơi lệ vì anh cung cấp một bờ vai có thể dựa vào, thế anh lau khô nước mắt.
Đây đương nhiên không thể tính là một lần hẹn hò, đây là Hàn Tư đang tiến hành nhân nhượng đơn phương đối với anh.
“Liền từ phim chiếu gần nhất tùy tiện chọn một bộ xem đi, nhắm mắt lại tùy tiện tuyển, chọn trúng cái nào liền mua vé, thế nào?”
Chúc Xuân Hòa luôn có thể tùy thời tùy chỗ đưa ra ý tưởng độc đáo, làm Hàn Tư nhịn không được muốn lay động đầu anh, xem bên trong rốt cuộc ẩn giấu một thế giới phong phú đến nhường nào.
Hàn Tư không có ý kiến. Chúc Xuân Hòa đoan đoan chính chính ngồi trên sô pha, nhắm mắt lại đưa điện thoại di động cho Hàn Tư, không đi xem ngón tay Hàn Tư rốt cuộc điểm đến nơi nào. Anh trong lòng mặc niệm ba hai một, hai tay vỗ một cái: “Dừng!”
Giờ phút khẩn trương công bố đáp án, đầu hai người tiến đến trước cùng một màn hình nhỏ.
Chúc Xuân Hòa thấy được kết quả cuối cùng này ——
Đó là một bộ phim kinh dị chiếu trước đó không lâu!
Anh vẻ mặt đưa đám ngẩng đầu. Hàn Tư có chút buồn cười hỏi anh: “Muốn đổi một cái sao?”
Chúc Xuân Hòa kiên quyết lắc đầu, anh là người chơi nổi, còn không phải là một bộ phim kinh dị sao, anh nhất định không thành vấn đề.
Hậu quả của việc cậy mạnh chính là Chúc Xuân Hòa che lại đôi mắt suốt cả trận điện ảnh, hận không thể cả người trốn phía sau Hàn Tư, chỉ khi Hàn Tư nói “Không có việc gì” mới miễn cưỡng đem đôi mắt căng ra một khe hở, nhìn xem rốt cuộc diễn đến chỗ nào.
Chờ điện ảnh kết thúc bọn họ rời khỏi rạp, Chúc Xuân Hòa nhìn ánh mặt trời bên ngoài tự đáy lòng cảm thán sinh mệnh tốt đẹp.
Hàn Tư nắm lấy tay đang phát lạnh của anh: “Đi thôi, đi ăn cái kem giảm sợ.”
Kia đương nhiên không thành vấn đề! Chúc Xuân Hòa đột nhiên lại cảm thấy cả người tràn ngập lực lượng.
Đem kem ăn vào trong bụng xong, lại đem phim kinh dị vừa rồi quên đến không còn một mảnh.
Hàn Tư nhìn Chúc Xuân Hòa đang nỗ lực chỉ dẫm lên gạch cùng một màu sắc, càng muốn phải biết: Em rốt cuộc là người thế nào? Xuân Hòa.
Hắn ý đồ đi tìm đáp án vấn đề, chỉ cảm thấy không có một từ nào có thể khái quát và hình dung Chúc Xuân Hòa.
Bọn họ chậm rì rì dẫm lên ánh chiều tà mặt trời lặn về đến nhà.
Hàn Tư vốn muốn lên lầu lại cùng Chúc Xuân Hòa cùng nhau ăn bữa cơm chiều, lại gặp được Lưu Càn về nhà.
Lưu Càn trong tay xách theo cơm hai người, khoác vai Chúc Xuân Hòa đem anh hướng trong nhà mang.
Hàn Tư mỉm cười nhìn theo Chúc Xuân Hòa rời đi, một mình ở dưới lầu đi đi lại lại hồi lâu.
Hắn nên vì ngày hẹn hò tốt đẹp này làm chút gì, đem nó vẽ lên một dấu chấm câu đủ tốt đẹp.
Hắn hướng ra bên ngoài tìm kiếm dấu chấm câu hoàn mỹ, cuối cùng dừng lại trước mặt đứa bé đang bán hoa ở cổng chợ bán thức ăn tiểu khu.
Đứa bé nhút nhát sợ sệt nhìn về phía người đàn ông cao lớn trước mắt, cẩn thận dò hỏi: “Chú ơi, chú muốn mua hoa không ạ?”
Hàn Tư từ túi áo móc ra toàn bộ tiền mặt đặt vào tay cậu bé: “Có thể giúp chú một việc không?”
Cậu bé bán hoa vội vàng gật đầu. Hàn Tư ghé vào tai cậu bé nhẹ giọng nói chút gì. Đứa bé bán hoa nhanh chóng làm theo, nhanh như chớp chạy đi.
Hàn Tư lần nữa trở lại dưới lầu nhà Lưu Càn, trong lòng đếm nhẩm, vẫn luôn đếm đến khi cửa ban công căn nhà hắn nhìn chăm chú lần nữa kéo ra.
Chúc Xuân Hòa từ cửa sổ dò ra đầu, trong tay còn phe phẩy bó hoa tươi mới. Hắn xua xua tay với người trong phòng, cúi đầu gửi tin tức cho Chúc Xuân Hòa.
Tiếng chấn động ong ong vang lên, Chúc Xuân Hòa móc di động ra xem xét tin tức mới.
“Nhưng tôi vẫn là muốn lại đưa em hoa mới, cùng với tình yêu hoàn toàn mới.” Là ôn nhu, tình yêu vĩnh viễn sẽ không lại đ.â.m bị thương em.
