GIẾT CHẾT MỘT ĐÓA HOA

Chương 35

Chúc Xuân Hòa xách những chai lọ rỗng ra ngoài cửa, khẽ giọng xin lỗi Chúc Thanh Mang.

Anh không nên nói chuyện với người ta như vậy, dù sao cũng không phải lỗi của Chúc Thanh Mang.

Chúc Thanh Mang đưa tay xoa đầu Chúc Xuân Hòa: “Không sao, anh không trách mày.”

Đây là thứ hai người họ luôn tranh cãi từ nhỏ đến lớn. Chúc Xuân Hòa nghe xong liền trợn tròn mắt: “Tao mới là anh.”

Anh nghiêm túc mở miệng. Chúc Thanh Mang không đứng đắn tựa vào một bên: “Tao mới là anh, mày đừng phí công nữa.”

Chúc Xuân Hòa đột nhiên phát hiện tay Chúc Thanh Mang dính bẩn, kinh ngạc nhận ra đôi tay này vừa mới sờ lên đầu mình: “Mày vừa nãy không rửa tay mà đã sờ đầu tao!”

Chúc Thanh Mang không chút do dự gật đầu, duỗi thẳng hai tay còn muốn sờ nữa, bị Chúc Xuân Hòa nhanh nhạy né tránh.

Tiếng cười đùa của hai người bay từ trong phòng ra ngoài, dễ dàng bị Hàn Tư bắt lấy. “Chú ơi, chú ơi, có thể ăn khoai lang rồi không?”

Đứa trẻ bên cạnh ngồi xổm bên đống lá rụng, dùng sức hít mũi, trong mắt không tự giác lộ ra sự khát vọng.

Hắn thu liễm thần sắc sắc bén, lộ ra nụ cười bình thản: “Đương nhiên có thể, nhưng phải cẩn thận nóng nhé.”

Hàn Tư xách chiếc que gỗ đã chuẩn bị sẵn, từ đống lá rụng gẩy ra những củ khoai lang nhỏ đã nướng nóng hổi, dùng giấy gói lại từng củ rồi phân phát cho lũ trẻ.

Bọn chúng vừa nói cảm ơn vừa nhanh nhẹn bẻ khoai lang, ăn ngon lành. Hắn cầm một củ khoai nướng đến gần Chúc Khanh Lương, đặt một củ vào tay bà: “Chúc nữ sĩ, nếm thử không?”

Chúc Khanh Lương ôm củ khoai lang nóng hổi, nhìn người đàn ông trước mặt rất lâu không nói gì.

Hàn Tư đã nắm rõ ý tứ của bà trong cuộc giao phong ánh mắt: “Tôi không có ác ý, điểm này xin bà yên tâm.”

Hắn trả lời lễ phép lại thành khẩn, nhưng càng như vậy, Chúc Khanh Lương ngược lại càng bất an.

“Xin lỗi Hàn tiên sinh, tiền quyên góp của anh tôi không muốn nhận, tôi sẽ tìm cách hoàn lại, xin mời anh rời đi.” Bà không muốn Chúc Xuân Hòa phải khổ sở nữa.

Hàn Tư thong thả ung dung bỏ củ khoai nướng vào túi áo: “Chúc nữ sĩ, tôi nghĩ bà đã nhầm một điều, đó là thái độ của Xuân Hòa sẽ không thay đổi vì việc tôi quyên tiền, cho nên bà cứ nhận đi. Cái gì qua thì qua, không nên có lỗi với tiền bạc chứ.”

Chúc Khanh Lương nhấp chặt môi. Niềm tin trong lòng lại càng thêm kiên định: Quả thực cái gì không qua được thì không nên có lỗi với tiền bạc, “Nhưng tôi không muốn tiền của anh.”

Sắc mặt bà lạnh đi vài phần. Hàn Tư khẽ rũ mắt, con ngươi màu xám nhạt bao trùm Chúc Khanh Lương.

Hắn nhìn thấy trên mặt người phụ nữ vẻ mặt không khác gì Chúc Xuân Hòa.

Quả đúng là đứa con ngoan do bà một tay nuôi dưỡng.

Hàn Tư thay đổi cách nói: “Vậy Chúc nữ sĩ, nếu Xuân Hòa đồng ý nhận thì sao?”

Chúc Khanh Lương dễ dàng đọc hiểu hàm ý trong lời nói của Hàn Tư, nhìn hắn cảnh cáo: “Anh tốt nhất nên tránh xa con tôi một chút, nơi này không chào đón anh.”

Bà một lần nữa trở lại giữa đám trẻ, lập tức thay đổi sắc mặt lộ ra vẻ dịu dàng.

Thật sao? Nhưng Hàn Tư không nghĩ như vậy. Hắn ôm khoai nướng đi thẳng vào trong phòng, bắt lấy Chúc Xuân Hòa đang định đi về phía sân trước, bóc khoai nướng đút đến miệng Chúc Xuân Hòa: “Muốn nếm thử không? Chắc là rất ngon.”

Mùi khoai lang đỏ không ngừng chui vào mũi, Chúc Xuân Hòa khó khăn từ chối củ khoai nướng đưa đến trước mặt.

“Thật sự không cần sao?” Hàn Tư cố ý lắc lư củ khoai lang đỏ. Chúc Xuân Hòa nuốt nước bọt, nhưng kiên quyết từ chối.

Anh chưa đến mức không có khí phách đến mức một củ khoai nướng là có thể mua chuộc.

Hàn Tư hơi nhướng mày, ánh mắt liếc về phía Chúc Thanh Mang vẫn đang đứng một bên chăm chú nhìn họ với vẻ suy tư, lộ ra nụ cười lịch thiệp: “Có thể phiền cậu để tôi và Xuân Hòa ở riêng một lát được không?”

Chúc Thanh Mang do dự, ánh mắt hướng về Chúc Xuân Hòa, muốn biết ý kiến của anh.

Bình tĩnh mà xét, Chúc Xuân Hòa không muốn ở riêng với Hàn Tư, nhưng nếu để Thanh Mang tiếp tục ở đây không biết hắn sẽ làm ra chuyện gì, nên Chúc Xuân Hòa miễn cưỡng gật đầu đồng ý.

Chúc Thanh Mang thấy vậy liền đi về phía sân trước, đi tìm Chúc mụ mụ, trước khi đi còn không quên an ủi vỗ nhẹ mu bàn tay Chúc Xuân Hòa.

Tương tác nhỏ giữa hai người tự nhiên lọt vào mắt Hàn Tư. Hắn cười như không cười khen ngợi: “Xem ra quan hệ của em và cậu ta rất tốt.”

Chúc Xuân Hòa quay đầu đi, rõ ràng không muốn nói chuyện với hắn.

Nhưng không nói chuyện cũng không sao. Hàn Tư tiến lên một bước, bao phủ Chúc Xuân Hòa trong bóng dáng của mình.

Chúc Xuân Hòa bỗng nhiên trợn to mắt, âm lượng không tự giác tăng lên vài phần: “Anh tránh xa tôi ra một chút.”

Hàn Tư lại chỉ là đặt củ khoai lang đỏ vẫn còn ấm vào tay Chúc Xuân Hòa: “Không ăn cũng được, làm ấm tay đi.”

Chúc Xuân Hòa bị buộc nắm lấy khoai nướng, dù sao lương thực quý giá, không thể lãng phí. Anh có chút bị đè nén nhìn người đàn ông trước mặt, tức giận bất bình bĩu môi.

“Tôi muốn ở lại, Xuân Hòa sẽ đuổi tôi đi sao?”

Chúc Xuân Hòa giãy giụa một lát, không cam lòng mở miệng: “Anh thích ở đâu là tự do của anh, tôi cũng không thể hạn chế tự do của anh.”

“Vậy tức là sẽ không.” Được câu trả lời, Hàn Tư cảm thấy thỏa mãn, đưa tay nhân lúc người không chú ý sờ lên má anh.

Chúc Xuân Hòa vội vàng tránh đi, nói: “Ê! Anh không được động tay động chân!” Hàn Tư mỉm cười thu tay lại, không sao, dù sao mục đích đã đạt được.

Chúc Xuân Hòa nhìn bộ dáng ung dung tự tại này của Hàn Tư liền vô cớ tức giận, cầm khoai lang đỏ định đi, lại bị ngăn lại.

Anh tức tối nhìn chằm chằm người đàn ông cứ bám lấy mình: “Anh rốt cuộc muốn làm gì!”

“Còn có chuyện muốn biết, làm ơn Xuân Hòa nói cho tôi biết, được không?” Hàn Tư rũ mắt xuống.

Lông mi Chúc Xuân Hòa khẽ run rẩy vài cái, cuối cùng vẫn không nói ra câu “Không được.”

“Xuân Hòa là tương đối thích cậu bạn thuở nhỏ kia, hay là tương đối thích tôi hơn?”

Trong mắt Hàn Tư ẩn chứa một nụ cười khó hiểu.

Chúc Xuân Hòa quả thực cạn lời, chuyện này bây giờ còn cần anh trả lời sao? Đó không phải là chuyện rõ ràng rồi sao.

“Hàn Tư, anh có bệnh không. Anh không có việc gì thì nghiên cứu sản nghiệp công ty nhà anh đi, đừng suốt ngày đến nghiên cứu tôi có được không?”

Đây là lần đầu tiên Hàn Tư nghe được lời nói tương tự từ miệng Chúc Xuân Hòa, lại cảm thấy có chút lạc thú vi diệu.

Hắn không kiểm soát được cười đến rung cả vai. Chúc Xuân Hòa càng thêm không hiểu, chỉ cảm thấy Hàn Tư nhất định là cố ý.

Càng muốn rời đi lại bị người túm chặt cổ tay từ phía sau, kéo trở lại trong lòng. Chúc Xuân Hòa giãy giụa trong vòng tay hắn: “Anh rốt cuộc muốn làm gì!”

“Nhớ em.” Hàn Tư ghé vào tai anh nhẹ giọng nói, cánh tay lại siết chặt. Chúc Xuân Hòa không thoát ra được đành phải dẫm mạnh lên chân Hàn Tư.

Hàn Tư cố ý rên lên một tiếng nhịn đau. Lòng Chúc Xuân Hòa nổi lên gợn sóng nhỏ, nghi ngờ lực chân mình đạp xuống lại nặng đến vậy sao?

Anh nửa tin nửa ngờ muốn ngẩng mặt lên xem thần sắc lúc này của Hàn Tư, lại thấy một nụ cười quen thuộc.

Chúc Xuân Hòa lập tức hiểu ra mình nhất định đã mắc mưu bị lừa. Anh không còn mềm lòng nữa, hung hăng thoát ra khỏi cái ôm của Hàn Tư, chạy trốn như bay về phía sân trước.

Hàn Tư thật là đại hỗn đản hạng nhất thiên hạ.

back top