GIẾT CHẾT MỘT ĐÓA HOA

Chương 33

Mắt không thấy tâm không phiền, anh dứt khoát kéo số điện thoại mới này vào sổ đen, ngẩng cằm nhìn ra ngoài cửa sổ.

Trong khoảng thời gian này, danh bạ điện thoại của anh chất thêm một đống số điện thoại bị chặn.

Anh cũng không biết Hàn Tư lấy đâu ra nhiều số điện thoại như vậy, lại có thể thay đổi cách thức để liên lạc với anh.

Chúc Xuân Hòa không muốn đi suy nghĩ ý nghĩa đằng sau lời nói của Hàn Tư rốt cuộc là gì.

Ít nhất nó tiết lộ một tín hiệu, đó là cho dù anh chọn Giáo sư An làm giáo viên hướng dẫn thì cũng sẽ không có bất kỳ ảnh hưởng nào.

Nhưng anh vẫn rất tức giận. Cơn phẫn nộ không thể giải thích được khiến anh một lần nữa kéo số điện thoại khỏi sổ đen, gọi lại.

“Xuân Hòa?” Khoảnh khắc điện thoại được kết nối, trong giọng nói Hàn Tư vẫn còn một tia nghi hoặc.

Chúc Xuân Hòa căm giận cắn răng.

“Là gọi nhầm sao?” Hàn Tư nhẹ giọng hỏi.

Điện thoại trước sau không ngắt, không biết đã qua bao lâu Chúc Xuân Hòa mới mở miệng: “Tại sao anh lại nói những lời như vậy?”

“Ừm?” Hàn Tư hừ ra một âm khí từ khoang mũi, sau đó chợt tỉnh ngộ nói: “Muốn biết em bây giờ còn có thể vì chuyện như vậy mà khó chịu vì tôi hay không.”

Hắn trả lời quá mức thản nhiên. Chúc Xuân Hòa không ngừng nắm chặt điện thoại: “Hàn Tư, có rất nhiều lúc tôi cũng không biết anh nghĩ gì.”

“Không sao đâu bảo bối, vậy thì không cần biết nữa.” Hàn Tư không cho rằng những chuyện này có thể gây ra ảnh hưởng gì đến mối quan hệ của hai người họ.

Chúc Xuân Hòa lại đột nhiên có chút khổ sở: “Nhưng tại sao chứ? Tại sao anh luôn không chịu cho tôi biết? Lúc ở bên nhau anh không muốn, chia tay rồi anh thậm chí cũng không muốn cho tôi một lời giải thích và minh chứng tử tế.

Anh đã từng yêu tôi không Hàn Tư? Anh thực sự đã từng yêu tôi không?

Anh bây giờ dây dưa không dứt rốt cuộc là vì lòng chiếm hữu hay vì anh yêu tôi, anh muốn quay lại với tôi, anh có thể nói cho tôi biết không? Anh có thể cho tôi một câu trả lời rõ ràng chính xác không?”

Đầu dây bên kia hoàn toàn mất đi âm thanh, mà Chúc Xuân Hòa vẫn đang nói hết. Những cảm xúc đó đã luôn nghẹn lại trong lồng n.g.ự.c anh, không tìm thấy đường giải tỏa.

“Hàn Tư, tôi từng yêu anh, rất yêu. Chính là cái loại dù biết anh đang lừa tôi, tôi cũng muốn tìm một cái cớ và lý do cho anh, để tiếp tục ở bên anh.

Anh là mối tình đầu của tôi.

Trước đó tôi chưa từng yêu đương với ai, tôi cũng không biết yêu một người sẽ là cảm giác như thế nào.

Sau khi yêu anh mới biết, hóa ra sẽ khổ sở, sẽ phẫn nộ, sẽ vui vẻ.

Anh thực sự mang lại cho tôi rất nhiều. Tôi không thể không thừa nhận, lúc ở bên anh, niềm vui luôn lớn hơn nỗi buồn.

Nhưng tôi trước sau không biết anh nghĩ gì. Từ lúc hai chúng tôi bắt đầu đến kết thúc, toàn bộ đều do anh kiểm soát. Tôi không biết gì cả.

Cho dù cuối cùng là tôi đề nghị chia tay, lại vẫn cảm thấy mình thân bất do kỷ. Sau này tôi nghĩ, chi bằng nói tôi đang yêu anh, không bằng nói tôi chỉ là một con vật cưng được anh nuôi dưỡng mà thôi.”

“Chủ nhân sẽ không nảy sinh loại tình cảm yêu đương đối với vật cưng mình nuôi dưỡng, đúng không?

Cho nên Hàn Tư, nếu không yêu tôi tại sao còn thường xuyên quấy rầy cuộc sống của tôi? Anh rốt cuộc muốn làm gì?”

Giọng Chúc Xuân Hòa trở nên ngày càng mệt mỏi và yếu ớt. Từng câu chữ đầy thống khổ đang tra tấn nội tâm Hàn Tư.

“Đừng im lặng, Hàn Tư, trả lời tôi, trả lời tất cả vấn đề của tôi.”

Sau một hồi im lặng kéo dài, Hàn Tư cuối cùng cũng mở lời: “Em muốn tôi nói gì đây, Xuân Hòa? Sự thật đã như thế, em cần tôi chứng minh điều gì nữa?”

Chúc Xuân Hòa há miệng, nhất thời á khẩu không trả lời được. Đúng vậy, còn cần thừa nhận điều gì nữa? Không cần gì cả, bởi vì sự thật đã là như vậy.

“Xuân Hòa, tôi chưa từng yêu người, tôi cũng không biết yêu là một cảm giác như thế nào. Nếu yêu là chiếm hữu, yêu là không muốn buông tay, thì tôi không nghi ngờ gì, vô cùng yêu em.”

“Nhưng đây căn bản không phải là yêu.” Chúc Xuân Hòa nhẹ giọng nói.

“Vậy Xuân Hòa, yêu là gì?” Hàn Tư hỏi, như thể họ chỉ đang thảo luận một vấn đề đơn giản.

Nhưng yêu là điều không thể chỉ nói rõ bằng vài câu, chỉ khi yêu đến, con người ta mới có thể minh xác biết được chân ý của tình yêu.

Trên thế giới này không có dụng cụ nào thí nghiệm sự tồn tại của tình yêu. Bởi vậy, Hàn Tư dù có dò hỏi bao nhiêu lần, cũng không ai có thể cho hắn một câu trả lời chính xác giống như trị số khoa học.

Chúc Xuân Hòa không thể đưa ra câu trả lời, Hàn Tư không thể biết câu trả lời.

Họ bị mắc kẹt trong cùng một đề tài thảo luận không thể thoát ra. Nhìn về phía nhau, rõ ràng cách xa nhau, nhưng lại dường như đang dựa rất gần.

“Xuân Hòa, tôi muốn thỉnh cầu em, đừng từ bỏ tôi, được không? Tôi sẽ học được, tôi có thể học được.”

Chúc Xuân Hòa chưa từng nghe thấy lời nói với tư thái thấp như vậy từ miệng Hàn Tư.

Nhưng khi anh ý thức được phản ứng đầu tiên của mình không phải là “Đau” mà là “Mệt” thì anh hoàn toàn hiểu rõ, có rất nhiều thứ đã không thể quay trở lại quá khứ.

Cho nên — “Hàn Tư, thôi bỏ đi. Chúng ta, vẫn là thôi đi.”

Nếu trước đây bấy nhiêu thời gian đều không đủ để hắn học được cách yêu, Chúc Xuân Hòa cũng không tự tin mình có thể có đủ năng lượng lớn đến vậy để tiếp tục cung cấp cho đối phương.

Không cần lặp lại thử sai trên một lựa chọn sai lầm nữa. Chúc Xuân Hòa nghĩ, anh không phải thánh nhân, anh không thể cứu Hàn Tư, anh muốn từ bỏ.

“Chỉ có chuyện này, tôi không có cách nào đáp ứng em.”

Nhưng câu trả lời của Hàn Tư vẫn trước sau như một. Hắn không muốn buông tay, cho dù đoạn tình cảm này đến bây giờ đã hoàn toàn biến chất, mang lại cho hai người chỉ còn lại mệt mỏi và gánh nặng nặng nề, hắn cũng tuyệt đối sẽ không buông tay.

Cuộc gọi bắt đầu từ Chúc Xuân Hòa, cuối cùng cũng bị Chúc Xuân Hòa cắt đứt.

Anh nặng nề thở ra một hơi, cố gắng thoát khỏi nỗi buồn quấn quanh lòng.

Anh dùng sức vỗ vào mặt mình, nhìn ra ngoài cửa sổ là những cánh đồng bát ngát.

Đoàn tàu đang chở người con xa xứ về nhà. Lúc này, Chúc Xuân Hòa khẩn thiết hy vọng có thể nhìn thấy mẹ.

Anh muốn như hồi còn nhỏ, gục vào lòng mẹ khóc thút thít. Đây sẽ là lần cuối cùng anh rơi nước mắt vì Hàn Tư.

Trở về huyện Biệt Thanh, Chúc Xuân Hòa lập tức bị bắt hỗ trợ dọn dẹp tổng vệ sinh ở cô nhi viện.

Việc Chúc Xuân Hòa vừa về đến nhà đã ôm Chúc mụ mụ gào khóc thật sự khiến bà sợ hãi.

Bà ôm Chúc Xuân Hòa dỗ dành suốt một giờ mới nghe được toàn bộ sự việc.

Chúc Xuân Hòa kể lắp bắp, nhưng không quên kéo tay mẹ nói: “Dù sao thì hắn cũng quyên tiền cho cô nhi viện, con cũng không tính là bị thiệt thòi đặc biệt.”

Chúc mụ mụ điểm vào đầu Chúc Xuân Hòa, giận đến muốn hộc m.á.u mà mắng anh là đồ ngốc.

Bà đỡ gáy anh qua lại xem xét khối tuyến thể pheromone đã từng bị cắn và bị rút ra, đôi mắt lập tức rơm rớm nước.

Chúc Xuân Hòa thấy mẹ khóc mới hoàn toàn hoảng hồn, vội vàng đưa tay ra đỡ lấy nước mắt rơi xuống của bà: “Mẹ ơi, mẹ đừng khóc mà, con không sao hết.”

Chúc mụ mụ không nghe lời nói của đứa con bướng bỉnh, chỉ đưa tay ôm chặt lấy đứa con trai đã lớn vào lòng: “Đồ ngốc, đồ ngốc, sao lại có đứa trẻ ngốc như con chứ.”

“Mẹ không cần gì cả, số tiền quyên góp đó mẹ có thể gom tiền trả lại cho người ta. Mẹ chỉ cần Xuân Hòa của mẹ mãi mãi bình an khỏe mạnh, không chịu tổn thương.”

Chúc Khanh Lương không ngờ, bà chỉ đưa đứa con nhỏ lên Long Hối Thành học đại học mấy năm, thoáng chốc Chúc Xuân Hòa đã mang đầy mình thương tích chạy về bên bà, thút thít tủi thân.

Bà đau lòng nâng mặt Chúc Xuân Hòa lên, cẩn thận hỏi: “Có đau không, tuyến thể bây giờ còn khó chịu không?”

Chúc Xuân Hòa vội vàng lắc đầu: “Không đau ạ, sẽ không còn khó chịu nữa đâu.” Anh như chú cún nhỏ cọ vào lòng mẹ.

Chúc Khanh Lương xoa xoa mái tóc xù của anh, nước mắt lại không kiềm chế được mà rơi xuống.

Kẻ lừa đảo, bà rõ ràng thấy sau gáy Chúc Xuân Hòa còn mang một chút vết thương rất nhỏ, nói không đau gì cả đều là lừa bà già mắt mờ này.

Chúc Xuân Hòa chưa bao giờ thấy mẹ khóc nhiều đến thế. Anh hoảng hốt muốn ngẩng đầu lên lại bị Chúc Khanh Lương mạnh mẽ ấn xuống.

Ngón tay bà chậm rãi vén những sợi tóc dài ở sau gáy lên, hoàn toàn để lộ tuyến thể ra ngoài không khí. Bà đưa tay chạm vào khối thịt mềm mại kia, Chúc Xuân Hòa theo bản năng hít một hơi.

Biểu hiện không tự nhiên lập tức bị Chúc Khanh Lương bắt lấy, bà nghiêm túc yêu cầu Chúc Xuân Hòa đi bệnh viện làm kiểm tra sức khỏe toàn diện, đảm bảo không có bất kỳ vấn đề gì.

“Mẹ ơi, mẹ ơi, mẹ đừng khóc nữa.” Chúc Xuân Hòa cười gượng gạo, biết thế đã không kể cho mẹ nghe, làm hại mẹ đau lòng một trận.

Chúc Khanh Lương vừa thấy ánh mắt Chúc Xuân Hòa đảo qua liền biết người này đang có ý đồ gì: “Sau này dù gặp chuyện gì cũng không được giấu mẹ, nghe rõ chưa?”

Bà phải xụ mặt xuống cho đứa trẻ này biết, nó mới không phải là cải thìa không ai cần, nó là đứa con quý trọng nhất của bà.

Chúc Xuân Hòa bĩu môi, hốc mắt lại đỏ hoe, lông mi ướt sũng dính vào nhau. Anh vừa lau nước mắt cho mình, vừa gào lên “Trên đời chỉ có mẹ là tốt”, ngược lại bị Chúc Khanh Lương gõ một cái vào đầu. Anh nín khóc mỉm cười, hí hửng chui vào lòng Chúc Khanh Lương.

“Thôi được rồi, đừng làm nũng. Con ngồi ở đây một lát, mẹ đi lấy khăn mặt cho con.”

“Cảm ơn mẹ —” Chúc Xuân Hòa ngoan ngoãn thu hai tay đặt lên đầu gối, giống như một em bé mẫu giáo đang đợi mẹ đón về nhà.

Chúc Khanh Lương hâm nóng khăn mặt, lau mặt, lau tay cho đứa con trai ngoan đang ngẩng đầu ngồi trên ghế đẩu nhỏ, rồi đi lấy hai quả trứng gà nóng lăn qua lăn lại dưới mắt Chúc Xuân Hòa, dặn dò anh cẩn thận buổi tối đi ngủ sớm một chút, sau này không cần làm mình mệt mỏi như vậy nữa.

Bà vừa ngẩng mắt lên, phát hiện Chúc Xuân Hòa lại có dấu hiệu rơi lệ, vội vàng cầm khăn mặt đắp lên mặt anh: “Không được khóc nữa, khóc nữa ngày mai sẽ không thấy mặt mũi đâu.”

Khăn nóng hổi đắp trên mặt, hút đi nước mắt rơi ra khỏi hốc mắt. Giọng Chúc Xuân Hòa có chút nghẹn ngào: “Con biết rồi, sẽ không khóc nữa.” Sẽ không vì Hàn Tư mà rơi nước mắt nữa, cũng không muốn đau lòng nữa.

Giọng Chúc mụ mụ trở nên rất dịu dàng: “Ừm, Xuân Hòa sau này chỉ cười vì những chuyện vui vẻ thôi, Xuân Hòa sẽ rất hạnh phúc.”

Chúc Xuân Hòa mò mẫm nắm lấy tay Chúc mụ mụ đung đưa qua lại: “Muốn cùng mẹ đạt được hạnh phúc.” Chúc Khanh Lương bị Chúc Xuân Hòa dỗ đến mặt mày giãn ra.

“Thôi, mau về ngủ đi, hôm nay ngồi xe lâu như vậy, chắc chắn mệt mỏi rồi.”

 

back top