GIẾT CHẾT MỘT ĐÓA HOA

Chương 21

Hai người họ cùng nhau xem hết các cửa hàng nhỏ đang cho thuê ở huyện Đừng Thanh, tổng hợp lại chọn ra ba đoạn đường tương đối tốt, cơ bản đều nằm cạnh ba trường học ở huyện Đừng Thanh, dù sao kinh doanh tiệm quà vặt thích hợp nhất là làm ăn với học sinh.

Thời tiết nóng đến đổ mồ hôi. Chúc Xuân Hòa đã mua vé xe về Long Hối Thành trước. Vừa ăn kem chảy nước không ngừng, anh vừa nói với Chúc Thanh Mang chuyện mình sắp phải trở lại trường.

Chúc Thanh Mang tiếc nuối ra mặt: “Haizz, vốn dĩ còn định tranh thủ lúc mày ở đây định xong chuyện này, rồi mày tới giúp tao cắt băng khánh thành nữa chứ.”

Chúc Xuân Hòa vừa ngậm kem vừa cười: “Tao biết chỗ nào có thể cắt băng, mày vẫn nên tìm Chúc mụ mụ đi.”

Hai người vừa nói chuyện vừa đi về phía cô nhi viện. Cô nhi viện đã ăn cơm rồi, nhưng vẫn dành phần ăn riêng cho hai người họ.

Hai người cùng ngồi vào bàn bên cạnh Chúc mụ mụ. Chúc Xuân Hòa ăn cơm xong kể với Chúc mụ mụ chuyện mình sắp phải đi, Chúc mụ mụ hỏi: “Sao không ở thêm hai ngày nữa, trường học có việc gấp sao?”

Chúc Xuân Hòa bị hỏi bí, không phải trường học có việc gấp, mà là anh có việc gấp.

Chúc mụ mụ thấy anh im lặng, đột nhiên hỏi: “Xuân Hòa, con nói thật cho mẹ, có phải con đang hẹn hò ở ngoài không?”

Chúc Xuân Hòa không ngờ bị mẹ phát hiện dễ dàng như vậy, chậm rãi gật đầu, vành tai đỏ ửng.

“Đứa nhỏ này của mẹ tưởng mẹ ngốc à, hôm đó con lấy ra nhiều quà cáp như thế, mẹ nhìn bao bì liền biết đó không phải đồ con có thể mua nổi.”

Bà vừa thu dọn bàn vừa nói. Chúc Xuân Hòa đi theo bên cạnh giúp mẹ cầm đồ: “Thế nào, người yêu lần này không về cùng con sao?”

Chúc Xuân Hòa nói: “Anh ấy bận rộn quá.” Anh đặt bát đĩa vào bồn rửa chén, cọ rửa bằng nước nóng.

“Hai đứa quen nhau bao lâu rồi? Lần sau phải dẫn về cho mẹ xem mặt.” Chúc mụ mụ nở nụ cười hiền hậu trên mặt.

Chúc Xuân Hòa tính toán một chút: “Cũng gần một năm rồi ạ.” Anh liên tục gật đầu, khẳng định sẽ dẫn về cho mẹ xem mặt.

“Người ta thế nào, đối với con có tốt không?”

“Anh ấy rất tốt, đối với con cũng rất tốt.”

Chúc mụ mụ nhìn khuôn mặt rạng rỡ hạnh phúc của Chúc Xuân Hòa: “Vậy con nói thật cho mẹ, lần này muốn về sớm, có phải cũng là vì người yêu không?” Bà khẽ nheo mắt, lộ ra nụ cười có chút trêu chọc.

Chúc Xuân Hòa: “Trời ơi mẹ ơi!” Người trẻ tuổi thật sự không biết che giấu tâm tư của mình, mọi cảm xúc đều hiện rõ trên mặt, nhìn vào là biết ngay. Chúc mụ mụ bật cười, vỗ vỗ mu bàn tay anh: “Xuân Hòa của chúng ta, thật sự đã lớn rồi nha.”

Chúc Xuân Hòa nghiêm túc gật đầu, anh đã trưởng thành, không còn là đứa trẻ chỉ biết lẽo đẽo theo sau mẹ xin được ôm và được yêu thương nữa.

Chúc mụ mụ giơ tay xoa đầu anh: “Mau về phòng nghỉ ngơi đi, mai còn phải đi xe nữa.” Chúc Xuân Hòa lau khô tay, ôm Chúc mụ mụ thật chặt, ngay sau đó về phòng, thu dọn hành lý với tâm trạng vô cùng hồi hộp và kích động chờ đợi ngày hôm sau đến.

Ngày hôm sau vẫn là Chúc Thanh Mang đưa anh đến ga tàu cao tốc. Chúc Xuân Hòa vẫy tay chào tạm biệt bạn, kéo vali chạy nhanh về phía trước, chạy về Long Hối Thành, chạy về mái ấm chung của anh và Hàn Đình.

Càng đến gần Long Hối Thành, Chúc Xuân Hòa lại càng căng thẳng, lồng n.g.ự.c như có một con thỏ đang nhảy nhót, đập thình thịch.

Anh liên tục hít vào, thở ra, điều chỉnh cảm xúc của mình. Lúc đến Long Hối Thành đã là nửa đêm. Để Hàn Đình không kịp phát hiện anh về sớm, anh đã chuẩn bị rất kỹ lưỡng.

Trên đường đi taxi về nhà, Chúc Xuân Hòa tưởng tượng vẻ mặt Hàn Đình khi nhìn thấy mình, hắn sẽ vui vẻ chứ? Có thể sẽ chạy đến ôm anh thật chặt không?

Anh cao hứng đến rung cả đầu, ngay cả người tài xế cũng bị cảm xúc của anh lây nhiễm, trêu chọc: “Cậu em vui vẻ thế, có chuyện gì tốt vậy?”

Chúc Xuân Hòa ôm chặt chiếc balô trước ngực, cười tủm tỉm cong cả mắt: “Đúng vậy, một chuyện tốt cực kỳ lớn đấy.” Anh sắp được gặp người yêu đã xa cách lâu ngày.

Xuống xe ở gần khu nhà, Chúc Xuân Hòa kéo vali đi bộ. Ngôi nhà chất chứa nhiều kỷ niệm giờ phút này đang đứng yên lặng dưới bầu trời đêm, ánh sáng lờ mờ bao phủ màu tường ngoài.

Chúc Xuân Hòa không tự chủ được tăng nhanh bước chân. Khi đến gần cửa phòng, anh hít sâu một hơi, dùng vân tay mở khóa cửa, đẩy cửa bước vào ——

Cảnh tượng trong tưởng tượng không xuất hiện, đón chào anh là căn phòng tối đen như mực.

Chúc Xuân Hòa chần chừ kéo vali vào trong phòng, bật một tiếng mở công tắc ven tường.

Phòng sáng lên, người máy nhà thông minh bắt đầu thông báo thời tiết hôm nay, âm thanh vang vọng trong căn phòng trống rỗng.

Anh ủ rũ kéo vali ngồi xuống cạnh ghế sô pha. Ngàn tính vạn tính vẫn là tính sót chuyện này, Hàn Đình thế mà không có nhà!

Chắc là đi công tác rồi. Hắn khẳng định nghĩ còn lâu anh mới về, cho nên dứt khoát không nói cho anh biết. Chúc Xuân Hòa co ro trên sô pha, định gọi điện thoại cho Hàn Đình.

Nhưng rồi lại nghĩ, như vậy cũng hay, chờ Hàn Đình trở về, mình lại dọa hắn một phen bất ngờ.

001 nhận thấy đèn phòng sáng lên liền xuất hiện: “Chúc tiên sinh.”

Chúc Xuân Hòa chào nó: “Chào buổi tối nha Tiểu Nhất, Hàn Đình sao không có nhà vậy? Là đi công tác sao?”

001 nói với anh: “Chào buổi tối.” Như mọi ngày, nó không trả lời câu hỏi liên quan đến hành trình của Hàn Đình.

Nhưng Chúc Xuân Hòa cũng không để ý, ngược lại nhờ 001 trước đừng nói với Hàn Đình chuyện anh đã về nhà.

001 im lặng. Nó nhìn chăm chú Chúc Xuân Hòa, nhận thấy chỉ số vui vẻ của anh rất cao, hơn nữa anh rất mong muốn nó giữ bí mật.

Cuối cùng, 001 im lặng quay đầu đi. Nó đã vi phạm một nguyên tắc quan trọng nhất của người máy.

Chúc Xuân Hòa không hề hay biết, reo lên một tiếng, ôm 001: “Cảm ơn mày nha, Tiểu Nhất.” Chúc tiên sinh nói không sai, người máy quả thật có thể nảy sinh ý thức riêng, chính như lúc này.

Một ngày trôi qua, Hàn Đình vẫn không có dấu hiệu về nhà.

Chúc Xuân Hòa không muốn Hàn Đình biết mình đã về, một mặt chuẩn bị bất ngờ, một mặt suy nghĩ xem làm thế nào để biết chính xác tin tức Hàn Đình về nhà.

Suy nghĩ dần chuyển hướng đến Trợ lý Thân. Trợ lý Thân là người duy nhất anh quen biết có liên hệ với Hàn Đình.

Anh cẩn thận gửi tin nhắn cho Trợ lý Thân, còn cố ý dặn dò không để Hàn Đình biết. Chúc Xuân Hòa kiên nhẫn chờ đợi Trợ lý Thân hồi đáp, làm ơn, làm ơn, nhất định phải biết nha.

Trợ lý Thân vừa kết thúc một cuộc chiến căng thẳng, đang được nghỉ ngơi, nhìn thấy tin nhắn mà bất giác dâng lên một tia phiền muộn, cái này rốt cuộc có tính là tăng ca không đây? Trợ lý Thân không nói gì, cúi đầu nhắn tin trả lời Chúc Xuân Hòa.

“Hàn tổng vừa đến công ty, ngài tìm ngài ấy có chuyện gì sao?”

Chúc Xuân Hòa lập tức lăn lóc từ trên sô pha bật dậy, vừa đến công ty? Hàn Đình đã về rồi sao?

Nhưng Hàn Đình đã về rồi tại sao không về nhà chứ? Vô số câu hỏi quấn lấy suy nghĩ của anh, anh muốn hỏi cho ra lẽ: “Anh ấy ở công ty? Anh ấy vẫn luôn ở công ty sao?”

Trợ lý Thân nhận được tin nhắn cũng sinh ra hoang mang. Anh thường xuyên không nắm rõ thái độ của Hàn tổng đối với cậu thanh niên này, nói là yêu thích thì dường như chưa tới, nhưng nói là không coi trọng thì lại không đúng.

Nhưng sự hiểu biết của Chúc Xuân Hòa đối với Hàn tổng quả thật quá đỗi hời hợt, Hàn tổng lại chưa từng hé răng về lịch trình hằng ngày của mình, đây đích xác không phải biểu hiện của một người thật lòng.

Trợ lý Thân suy tư một lát rồi hồi đáp cho Chúc Xuân Hòa: “Đúng vậy, Hàn tổng khoảng thời gian này vẫn luôn ở công ty để xử lý việc bầu cử cổ đông sắp tới.”

Chúc Xuân Hòa ngồi im tại chỗ, nhìn tin nhắn Trợ lý Thân gửi đến rất lâu không lên tiếng.

Không phải đi công tác, vậy Hàn Đình khoảng thời gian này đều ở đâu? Hắn không ở chỗ này sao? Hắn còn có chỗ ở khác ư? Anh nắm chặt điện thoại, không chút do dự hỏi Trợ lý Thân: “Công ty các anh ở đâu?”

Đã qua lại với Hàn tổng lâu như vậy rồi, thế mà lại không biết công ty bọn họ ở đâu sao?

Trợ lý Thân gần như muốn đồng cảm với Chúc Xuân Hòa, mang theo vài phần thương xót báo cho anh địa chỉ công ty.

Chúc Xuân Hòa nhìn địa chỉ công ty Trợ lý Thân gửi đến, chợt cảm thấy một tia bế tắc vô lý.

Yêu nhau gần một năm, sự hiểu biết của anh về Hàn Đình vẫn chỉ dừng lại ở cái tên của hắn.

Anh nhớ lại mình cũng từng dò hỏi về chuyện gia đình Hàn Đình, nhưng đều bị hắn dùng ba câu hai lời đơn giản lảng đi.

Những lần trò chuyện sâu hơn thường do Hàn Đình dẫn dắt, khiến anh không tự chủ được mà kể hết mọi chuyện của bản thân.

Anh bất an nhíu mày, đi đi lại lại trong phòng không biết phải làm sao.

Cứ thế này tùy tiện đi đến công ty Hàn Đình liệu có bị ngăn lại không?

Dù sao trừ Trợ lý Thân, người trong công ty Hàn Đình đều không quen biết mình. Nếu đi lên liền nói “Tôi muốn gặp Hàn tổng” nhất định sẽ bị họ coi là người điên mà đuổi ra ngoài mất.

Nên nói trước với Trợ lý Thân không? Chúc Xuân Hòa hơi do dự, liệu có quá phiền phức người ta không? Trợ lý Thân chắc hẳn cũng rất bận.

Nhưng dù thế nào đi nữa, hôm nay anh cũng phải đến công ty Hàn Đình xem sao.

Chúc Xuân Hòa hạ quyết tâm liền chuẩn bị ra cửa. 001, vốn luôn đồng hành cùng Chúc Xuân Hòa, tiến lên hỏi: “Chúc tiên sinh, ngài muốn đi đâu?”

Anh vừa mang giày vừa trả lời 001: “Tôi muốn đến công ty Hàn Đình, Trợ lý Thân nói anh ấy vẫn luôn ở công ty, nhưng anh ấy lại không về nhà.”

Anh nở một nụ cười: “Tôi chờ không nổi nữa, tôi muốn gặp anh ấy ngay bây giờ, tôi còn có rất nhiều rất nhiều câu hỏi muốn hỏi anh ấy nữa.”

001 lặng im đứng bên cạnh anh. Khi anh sắp xoay người rời đi, nó mở lời: “Chúc tiên sinh.”

Chúc Xuân Hòa nghi hoặc quay đầu lại nhìn người máy: “Sao vậy?”

“Xin lỗi, nhưng tôi cho rằng tùy tiện đi tìm chủ nhân không phải là một quyết định tốt.”

“Tại sao?” Chúc Xuân Hòa khó hiểu.

Người máy không nói gì nữa, chỉ lặp lại câu nói vừa rồi. Chúc Xuân Hòa bất đắc dĩ, tiến lên ôm chặt người máy, chặn tiếng nó lại: “Tiểu Nhất, mày bị sao vậy?”

Người máy ngưng lại trong lòng anh, chỉ thoáng chốc khôi phục trạng thái bình thường: “Không có gì, Chúc tiên sinh, ngài trên đường cẩn thận, xin chú ý an toàn.”

Khuôn mặt máy móc của người máy lộ ra nụ cười bình thản. Chúc Xuân Hòa giơ tay vỗ vỗ đầu nó: “Tao sẽ cẩn thận, tạm biệt.”

Anh nhanh chóng buông tay rời đi, gọi taxi đến công ty Hàn Đình.

 

back top