Mới từ bên ngoài trở về, Chúc Xuân Hòa trở lại phòng ngủ phát hiện chỗ ngồi của mình bị lật tung thành một đống lộn xộn.
Alpha giường số 2 lười biếng nói: “Ngại quá nha, làm rơi đồ vật, liền từ chỗ mày tìm xem.”
Chúc Xuân Hòa cố gắng ngăn chặn ngọn lửa trong lòng, một lần nữa thu thập đồ đạc xong, lại đột nhiên phát hiện đồng xu may mắn của mình vẫn luôn đặt trên bàn đã mất.
Anh đằng một cái đứng lên: “Đồng xu của tao đâu?” Ánh mắt sắc bén đ.â.m vào mặt Alpha giường số 2.
Alpha không tự chủ được nâng cao âm lượng: “Mày nhìn tao như vậy là muốn làm gì, muốn đánh nhau sao?”
“Tao không muốn đánh nhau, tao chỉ muốn tìm lại đồng xu của tao. Đồng xu đó rất quan trọng với tao, trả lại cho tao.”
Chúc Xuân Hòa cố gắng giảng đạo lý với hắn, lại xem nhẹ rằng có một số người là không hiểu đạo lý.
Tên Alpha kia liếc mắt một cái, căn bản không để ý Chúc Xuân Hòa đang nói gì. Không thể nhịn được nữa, Chúc Xuân Hòa dứt khoát tự mình động thủ tìm kiếm đồng xu may mắn của mình, lại bị ngang ngược ngăn cản.
Chúc Xuân Hòa nổi giận đùng đùng nói: “Trả lại đồng xu của tao!”
Alpha không sao cả xòe tay ra: “Trả lại mày, trả lại mày!” Nói rồi liền móc từ trong túi ra một đồng xu ném xuống đất.
Chúc Xuân Hòa nhìn kỹ một cái: “Đây căn bản không phải đồng xu của tao!” Anh rõ ràng nhớ rõ hoa văn và hình người trên đồng xu, tuyệt đối không phải đồng xu tầm thường.
“Mày bớt làm quá đi, liền cái này.” Alpha không hề phản ứng Chúc Xuân Hòa.
Chúc Xuân Hòa thề không bỏ qua: “Để tao tự mình tìm.”
Hắn đương nhiên không thể để Chúc Xuân Hòa tới gần chỗ ngồi của mình. Tranh cãi bằng khóe miệng dần dần phát triển trở thành quyền cước tương hướng.
Tin tức tố Alpha trên người hai người tràn lan, sặc đến tất cả Alpha ở ký túc xá phụ cận đều lâm vào táo bạo.
Có Beta tinh khôn chạy đến chỗ giáo viên cáo trạng. Chờ đến khi giáo viên người máy và chủ nhiệm khoa chạy tới, hiện trường một mảnh hỗn loạn, đa trọng tin tức tố hỗn tạp vào nhau, ánh mắt mỗi Alpha trẻ tuổi đều trở nên đỏ bừng.
“Tất cả dừng tay cho tôi!” Chủ nhiệm khoa quát.
Giáo viên người máy tiến lên chế trụ từng Alpha đang lâm vào trạng thái hỗn loạn, đeo vòng ức chế cho họ.
Cổ họng Chúc Xuân Hòa căng thẳng, dòng điện đập vào tuyến thể, làm anh đau đớn cuộn mình lại, đầu óc vừa bị phẫn nộ thao túng dần dần khôi phục bình tĩnh.
Tin tức tố ngoại dật dần dần tản đi, giáo viên người máy nghiêm túc chỉ về phía Chúc Xuân Hòa: “Đi theo tôi.”
Chúc Xuân Hòa trầm mặc cúi đầu xuống, siết chặt đồng xu may mắn mới đoạt lại được từ tay đối phương.
Chúc Xuân Hòa ngồi đối diện giáo viên người máy tiếp nhận hỏi chuyện, anh đem hết thảy đều thẳng thắn nói ra.
Giáo viên người máy trung thực ghi chép lại toàn bộ sự việc, ngay sau đó để Chúc Xuân Hòa một mình ở trong phòng.
Anh kéo kéo chiếc vòng ức chế đang siết chặt cổ mình, hô hấp đều trở nên không được thông suốt như vậy.
Chờ đợi chốc lát sau, giáo viên người máy mang theo ý tứ của chủ nhiệm khoa đi vào phòng trong: “Chúc Xuân Hòa, nghỉ học một tuần.”
Anh không thể tin được trừng lớn đôi mắt: “Nhưng cái này cũng không phải lỗi của tôi!” Anh là người bị hại, dựa vào cái gì người bị hại phải bị xử phạt.
“Đây là ý của chủ nhiệm khoa.” Giáo viên người máy trả lời rất lạnh nhạt, Chúc Xuân Hòa khắp cả người lạnh lẽo.
“Phong cách làm việc của Đại học Thủ Đô Tinh quả nhiên làm tôi mở rộng tầm mắt nha.”
Giọng Hàn Đình đ.â.m thủng màn đêm vắng lặng này, truyền tới tai Chúc Xuân Hòa.
Anh kinh ngạc nhìn về phía người đi đến bên cạnh mình, thấp giọng hỏi: “Sao ngài lại đến?”
Hàn Đình nhíu mày, chạm vào vết thương khóe miệng anh: “Tôi không đến nữa, cậu liền phải bị người ta bắt nạt đến chết.”
Chúc Xuân Hòa đau đến hít một hơi, vòng cổ siết thật chặt, làm hô hấp của anh bị ngừng.
Hàn Đình duỗi tay tháo vòng ức chế cho anh, giáo viên người máy bên cạnh cố gắng tiến lên ngăn cản, nhưng không ngăn được.
Chúc Xuân Hòa rốt cuộc có thể vui vẻ hô hấp, đầu váng mắt hoa mà ngã vào lồng n.g.ự.c Hàn Đình.
Hàn Đình ôm chặt anh, ánh mắt nghiêm nghị nhìn chăm chú về phía Lý Viện Trưởng đứng bên cạnh: “Lý Viện Trưởng, ngài còn nhớ rõ tôi không?”
Lý Viện Trưởng đương nhiên nhớ rõ. Hàn tổng vẫn luôn là cựu sinh viên hào phóng nhất của Đại học Thủ Đô Tinh, hắn đã quyên tặng vài tòa phòng thí nghiệm y học cho Thủ Đô Tinh, mạnh mẽ thúc đẩy các đề tài nghiên cứu về tin tức tố.
Chỉ là ông nhất thời chưa hiểu rõ ý tứ của Hàn tổng, cẩn thận lộ ra tươi cười: “Đương nhiên nhớ rõ.”
Chúc Xuân Hòa ghé vào lồng n.g.ự.c hắn nhỏ giọng hít khí, thịt sau gáy bị vòng ức chế mài thành một mảnh màu đỏ thối rữa.
Hàn Đình không nghe những lời khách sáo nhàm chán kia, giơ tay che lại khối thịt mềm kia, thấp giọng dò hỏi: “Cậu muốn bọn họ tiếp nhận hình phạt như thế nào?”
Chúc Xuân Hòa sửng sốt một cách vi diệu, cắn chặt môi dưới mới không để cho cơn phẫn nộ của mình bùng ra giống như mực nước bạch tuộc phun trào.
“Vô luận là cái gì, tôi đều sẽ giúp cậu hoàn thành.” Hàn Đình từng câu từng chữ nói với anh. Chúc Xuân Hòa dùng sức siết chặt cổ tay hắn: “Tôi không muốn gặp lại bọn họ.”
Hàn Đình nói: “Được.” Khối đá lớn trong lòng Chúc Xuân Hòa như đột nhiên sụp đổ.
Hàn Đình ngước mắt nhìn về phía Lý Viện Trưởng, lộ ra một nụ cười cực nhạt: “Tôi không muốn lại nhìn thấy bất kỳ người nào trong số bọn họ ở Đại học Thủ Đô Tinh.”
Lý Viện Trưởng nghe vậy có chút do dự, thoáng mở miệng lại nhắm chặt.
Hàn Đình đem ánh mắt đặt ở trên người Chúc Xuân Hòa, người đang chịu đựng đau đớn nhíu mày nhắm mắt ghé vào trên vai hắn nhỏ giọng nói muốn rời đi.
Thái độ đáng tin cậy của Hàn Đình làm Lý Viện Trưởng hoàn toàn minh bạch, chuyện này đã không thể thiện.
Nhưng mà... Ông vô pháp dễ dàng nói ra chân tướng, nhưng lấy sự hy sinh của ba học sinh bình thường để đổi lấy con đường thông suốt của chính mình, đây không nghi ngờ gì là một cuộc giao dịch có lợi.
Ông lập tức cấp người máy ra ám hiệu. Giáo viên người máy nhạy bén nhận được ám chỉ của Lý Viện Trưởng, nhanh chóng thay đổi nội dung xử phạt, đem ba Alpha kia làm thôi học xử lý.
Hàn Đình chuyên tâm kiểm tra trên người Chúc Xuân Hòa còn có vết thương mới nào không: “Còn có chỗ nào bị đánh tới?”
Chúc Xuân Hòa lắc đầu, nhỏ giọng nói cho hắn: “Tôi đã ngoan ngoãnbảo vệ tốt chính mình.”
Hàn Đình điểm mũi anh: “Kẻ lừa đảo, nói sẽ ngoan ngoãn chăm sóc tốt chính mình, lại bị thương thành như vậy.”
Anh đem đầu rúc vào bên cổ Hàn Đình: “Tôi không muốn ngài lo lắng mà.”
Hàn Đình đem anh bọc vào lồng ngực, nhẹ nhàng nâng m.ô.n.g anh lên khỏi ghế, bế lên: “Nhưng cậu như bây giờ, tôi chỉ biết càng lo lắng hơn.”
Chúc Xuân Hòa ghé vào trong lòng n.g.ự.c hắn gừ gừ, dùng sức hôn một cái lên mặt hắn: “Vậy tôi lần sau sẽ không.”
Cuộc sống sớm dạy anh nên làm thế nào để trở thành một người lớn kiên cường. Đứa trẻ xuất thân từ cô nhi viện ở trong trường học dễ dàng bị bắt nạt, bị kỳ thị.
Chúc Xuân Hòa đã nhịn qua rất nhiều năm. Lúc học tiểu học, bọn nhỏ đồng ngôn vô kỵ, lời đùa nói đến chân tình lại sắc bén, đ.â.m vào lòng tự tôn anh dày đặc.
Lên sơ trung về sau, Chúc Xuân Hòa vì thành tích tốt bắt đầu chịu sự thiên vị của giáo viên.
Bị giáo viên thiên vị cũng liền ý nghĩa phải đánh mất đi tình bạn trong quần thể học sinh.
Anh cũng không kể với Chúc mụ mụ những bất công nhỏ bé này, ngược lại học được cách cắn quần áo tự thoa thuốc cho mình vào đêm khuya yên tĩnh, không phát ra âm thanh mà chảy nước mắt.
Lên cao trung về sau, anh lớn vóc, bộ dạng trở nên xuất chúng, kết quả phân hóa thí nghiệm biểu hiện là Alpha.
Anh bắt đầu trở nên được truy phủng, phảng phất những khó khăn trong quá khứ đều là kịch bản không đi vào lòng.
Anh phải học được từ bỏ hận, từ bỏ ỷ lại, mới có thể yên ổn mà lớn lên.
Nhưng Hàn Đình vững vàng ôm lấy anh, nói cho anh: “Không sao, cậu có thể hận.”
Chúc Xuân Hòa cả người mềm nhũn sụp đổ trong lồng n.g.ự.c Hàn Đình, thì ra anh vẫn còn có thể hận.
