Việc tiếp xúc giữa tôi và Quý Trạch Uẩn quá thường xuyên, thường xuyên đến mức hắn đã đương nhiên coi tôi là vật sở hữu của hắn.
Và bây giờ, chúng tôi đang thiếu một mâu thuẫn đủ để khơi dậy đam mê.
Dù sao tôi cần Quý Trạch Uẩn luôn hứng thú với mình, vậy tôi phải khiến hắn cảm thấy tôi đủ “thú vị”, giống như hắn đã đánh giá.
Cơ hội nhanh chóng đến.
Đó là một buổi tiệc rượu, tôi đang trò chuyện rất vui vẻ với một khách hàng Alpha hợp tác lâu năm.
Chúng tôi nói về xu hướng phát triển trong tương lai, đối phương là một nhân vật hàng đầu trong ngành, có cái nhìn độc đáo, lời nói cũng đủ sắc bén.
Có lẽ vì chúng tôi trò chuyện quá lâu, hoặc có lẽ bầu không khí giữa chúng tôi quá hòa hợp.
Quý Trạch Uẩn bưng ly rượu đến, can thiệp vào giữa chúng tôi một cách cực kỳ tự nhiên.
Hắn vươn tay, ôm eo tôi, kéo tôi lại gần bên hắn.
“Đang nói chuyện gì mà vui vẻ thế?”
Giọng điệu và hành động của hắn đều toát ra sự không hài lòng khi con mồi của mình bị người khác chạm vào.
Ngay cả lòng bàn tay đặt bên eo tôi cũng truyền đến nhiệt độ nóng bỏng.
Khách hàng đương nhiên nhận ra sự không vui không che giấu của Quý Trạch Uẩn, liền hiểu ý hàn huyên vài câu rồi rời đi.
Trên ban công chỉ còn lại tôi và Quý Trạch Uẩn.
Bầu không khí vừa sôi nổi cũng dần nguội lạnh.
Tôi nhẹ nhàng gỡ cánh tay hắn ra, lùi lại vài bước, kéo ra một khoảng cách đủ xa lạ giữa chúng tôi.
“Quý Tổng,” tôi cố ý dùng cách xưng hô này, “nơi công cộng, xin hãy giữ chừng mực.”
Nụ cười trên mặt Quý Trạch Uẩn nhạt đi.
Hắn rõ ràng không ngờ tôi lại có phản ứng như vậy. Có lẽ trong mắt hắn, hành vi của hắn là sự bảo vệ và tuyên bố hiển nhiên.
Hắn đang tuyên bố với người đối diện, tôi là vật sở hữu của hắn, không được xâm phạm.
“Du An,” hắn cau mày, “ánh mắt Alpha kia nhìn cậu, tôi không thích.”
Đương nhiên tôi biết hắn đang bất mãn điều gì. Hắn đã phân chia tôi vào lãnh thổ của mình, tự nhiên cho rằng vật sở hữu của hắn không được chất vấn, vì vậy mọi “nhòm ngó” từ người khác đều trở thành sự mạo phạm.
“Quý Trạch Uẩn,” tôi lại một lần nữa gọi cả họ lẫn tên hắn, “anh không thích với thân phận gì?”
Hắn dường như không ngờ tôi sẽ phản bác, nhất thời không biết phản ứng ra sao, đứng sững tại chỗ.
Tôi không đợi hắn phản ứng, tiếp tục nói: “Là với thân phận cấp trên, đến quản lý quan hệ giao tiếp riêng tư của nhân viên?”
“Hay là... với thân phận người theo đuổi, can thiệp vào tự do của ‘vật sở hữu tương lai’ trong lòng anh?”
Sắc mặt Quý Trạch Uẩn trầm xuống, như thể chưa từng trải qua sự khó chịu khi bị một 'Omega' làm mất mặt.
Trong chốc lát, áp suất không khí xung quanh cũng thấp đi vài phần.
Hắn thậm chí không kiểm soát được, tản ra một chút tin tức tố, mang theo cảm giác áp bức mạnh mẽ ập đến tôi.
Nếu là Omega bình thường, lúc này e rằng đã mềm chân, tim đập nhanh, bị hắn kéo vào kỳ phát tình.
Thật tiếc, tôi không phải.
“Thu hồi tin tức tố của anh lại, Quý Trạch Uẩn.”
Tôi thậm chí còn chịu đựng ánh mắt nghi hoặc của hắn, tiến đến gần hắn vài bước.
“Chiêu này không có tác dụng với tôi.”
Ánh mắt Quý Trạch Uẩn đầy nghi hoặc, dù sao trong nhận thức của hắn, một “Omega” không thể nào bình tĩnh như vậy dưới tin tức tố của hắn.
“Du An!”
Quý Trạch Uẩn có chút tức giận, lực nắm ở cổ tay tôi cũng vì thế mà tăng thêm.
“Tôi đã làm nhiều cho cậu như vậy, cậu lại dùng thái độ này đáp lại tôi sao? Một Omega thực sự nên...”
“Nên như thế nào?”
Tôi ngắt lời hắn, thậm chí còn giúp hắn bổ sung từng chữ mà hắn muốn nói.
“Ngoan ngoãn?
“Phục tùng?”
“Hay là nên dựa dẫm vào sự đánh dấu và che chở của Alpha?”
“Quý Trạch Uẩn, điều anh thích rốt cuộc là con người tôi, hay là cái bóng trong tưởng tượng của anh phù hợp với kỳ vọng của một Alpha?”
Câu nói này đủ sức xuyên thủng lớp ngụy trang của Quý Trạch Uẩn trong suốt thời gian qua. Hắn có giả vờ lịch thiệp đến mấy, cũng không thể tránh khỏi định kiến và ham muốn kiểm soát Omega ẩn sâu trong xương tủy.
Hoặc có lẽ là do sự thấp kém bẩm sinh của Alpha gây nên, họ không bao giờ có thể nhìn nhận một cách bình đẳng bất kỳ con mồi nào mà họ xác định là “phụ thuộc”.
Bàn tay nắm lấy tay tôi không còn dùng lực nữa, vẻ điềm tĩnh trên mặt hắn cũng hoàn toàn tan vỡ vào lúc này, thay vào đó là sự giận dữ vì bị xúc phạm, và sự bàng hoàng ẩn sâu hơn.
“Cái bóng trong tưởng tượng của tôi?” Quý Trạch Uẩn vô thức lặp lại câu này, như thể lần đầu tiên nghe thấy một lời buộc tội vô lý đến vậy.
“Trong mắt cậu, tất cả những gì tôi làm cho cậu, đều chỉ xuất phát từ bản năng Alpha?”
Tôi không nói thêm, chỉ lặng lẽ nhìn hắn, mặc cho sự im lặng lan rộng giữa chúng tôi.
Cuối cùng, tôi hoàn toàn rút tay ra, chỉnh lại cổ tay áo hơi nhăn.
“Có vẻ, Quý Tổng cần phải suy nghĩ kỹ.” Tôi quay người, trước khi rời đi, để lại câu cuối cùng, “Nghĩ thông suốt rồi, hãy tìm tôi.”
Tôi không quay đầu lại, nhưng có thể cảm nhận được ánh mắt Quý Trạch Uẩn rơi trên lưng tôi, nóng bỏng và không thể lờ đi.
Rất tốt.
Tôi biết, tôi đã thành công phá vỡ sự bình yên giả tạo trong thời gian này, nhưng tôi cũng buộc Quý Trạch Uẩn phải đối diện với tất cả những ảo tưởng của hắn dựa trên định kiến giới tính.
Điều tôi muốn chưa bao giờ là sự bảo vệ và ham muốn chinh phục phát sinh từ cái nhãn “Omega”.
Bởi vì mối quan hệ giữa chúng tôi chưa bao giờ là kịch bản cố hữu của sự chinh phục và phụ thuộc giữa Alpha và Omega.
Tôi cần Quý Trạch Uẩn nhìn thấu cái nhãn “Omega” đó, thực sự nhìn thấy tôi.
Nói cách khác, tôi đang dẫn dắt Quý Trạch Uẩn yêu con người thật nhất của tôi, yêu Du An chân thật nhất, người đã được bóc tách khỏi mọi giả định và ảo tưởng.
Chỉ có như vậy, giữa chúng tôi mới tồn tại khả năng thực sự.
Và chỉ có như vậy, khi thân phận Enigma của tôi cuối cùng không thể tránh khỏi việc đặt ngang hàng với hắn, tình yêu của hắn mới không sụp đổ.
Tôi cần hắn nhận ra, người hắn yêu, từ đầu đến cuối đều là “tôi”, không liên quan gì đến việc tôi là Omega, Beta, hay Enigma.
Đương nhiên, nếu trong ván cờ này, hắn chọn trốn tránh.
Tôi cũng sẽ không buông tay.
Dù sao, Quý Trạch Uẩn là người đã đến trêu chọc tôi trước.
Hắn đã tự tay châm ngòi ngọn lửa này, đừng hòng dễ dàng rút lui.
Trò chơi do hắn bắt đầu này, khi nào kết thúc, phải do tôi quyết định.
