“Đưa tôi đi.”
Sau một nụ hôn ngắn ngủi, Quý Trạch Uẩn cuối cùng cũng đưa tay về phía tôi.
Đây là lần đầu tiên hắn chủ động tìm kiếm sự giúp đỡ từ tôi, cũng là lần đầu tiên hắn thuận theo bản năng đến gần tôi.
Tôi không lập tức đáp lại lời cầu xin của hắn, chỉ nhìn đôi môi đã trở nên hồng nhuận vì nụ hôn vừa rồi.
“Du An, đưa tôi đi.”
Quý Trạch Uẩn lại một lần nữa lặp lại lựa chọn của mình, lần này chắc chắn hơn nhiều so với lần trước.
Thế là, tôi nắm lấy bàn tay hắn đưa ra.
Trong khoảnh khắc chạm vào, tôi có thể cảm nhận được đầu ngón tay hắn hơi cuộn lại trong lòng bàn tay tôi. Tôi khép ngón tay lại, nắm c.h.ặ.t t.a.y hắn, cố gắng truyền cho hắn đủ cảm giác an toàn bằng hành động này.
Tôi không đưa Quý Trạch Uẩn về căn hộ của hắn, mà đưa hắn về nhà tôi.
Sự yếu đuối của Kỳ Mẫn Cảm đã lột bỏ mọi thân phận xã hội của hắn, chỉ còn lại sự phụ thuộc nguyên thủy nhất.
“Cậu sẽ ở lại chứ?” Quý Trạch Uẩn ngẩng đầu hỏi tôi, giọng nói nhuốm vẻ yếu ớt chưa từng có thường ngày.
“Đương nhiên.” Tôi ngồi xuống bên cạnh hắn, “Tôi sẽ chấp nhận mọi thứ thuộc về anh.”
Quý Trạch Uẩn im lặng, rồi thực hiện một hành động khiến ngay cả tôi cũng có chút bất ngờ.
Hắn không tìm kiếm một cái ôm hay sự tiếp xúc thân mật hơn.
Mà với sự trang trọng gần như hiến tế, hắn nghiêng đầu, hoàn toàn để lộ tuyến thể nóng bỏng sau gáy mình trong tầm nhìn của tôi.
Đối với Alpha, hành động này là sự giao nộp hoàn toàn điểm yếu nhất, nơi không thể xâm phạm nhất của bản thân.
“Chỗ này,” hắn vùi đầu vào hõm cổ tôi, giọng nói nghèn nghẹn, “...rất khó chịu.”
Đây là một cái cớ vụng về, nhưng cả hai chúng tôi đều biết rõ.
Đây không phải là cầu xin giúp đỡ, mà là một sự cho phép và mời gọi gián tiếp, ở mức độ lớn nhất.
Quý Trạch Uẩn chủ động mời tôi hoàn thành sự đánh dấu còn dang dở lần trước, nhận thức này khiến hơi thở tôi cũng trở nên dồn dập.
Tuyến thể lộ ra trong không khí phập phồng nhẹ theo hơi thở của Quý Trạch Uẩn, lúc này hắn giống như một con thiên nga đang chờ bị giết.
Cuối cùng, tôi từ từ cúi người xuống, môi răng áp lên làn da nóng bỏng đang đập mạnh đó.
Chỉ là một sự tiếp xúc đơn giản, cũng khiến Quý Trạch Uẩn có chút không giữ nổi mình, giữa cổ họng cũng tràn ra một tiếng rên rỉ vỡ vụn.
Ngay trong khoảnh khắc này, tôi không còn kiềm chế, tin tức tố dường như cuối cùng cũng tìm được lối vào, dịu dàng nhưng không thể kháng cự, từ từ tiêm vào tuyến thể của hắn theo hành động tượng trưng cho sự đánh dấu này.
Đầu ngón tay Quý Trạch Uẩn có chút bất lực nắm lấy cổ áo tôi, ngay cả cơ thể cũng không kiểm soát được mà cong lên, giữa cổ họng cũng như không thể chịu đựng được nữa mà tràn ra một tiếng rên rỉ thấp.
Mùi cam quýt thanh khiết vốn thuộc về Alpha trong cơ thể hắn, trong khoảnh khắc bị hơi thở của tôi xâm nhập, run rẩy, reo vui, bắt đầu sự hòa hợp và chuyển hóa cuối cùng.
Quá trình này không biết kéo dài bao lâu.
Lâu đến mức khi tôi cuối cùng ngẩng đầu lên, Quý Trạch Uẩn như bị rút hết sức lực, mềm nhũn trên sofa, chỉ còn lồng n.g.ự.c đang phập phồng dữ dội.
Sau gáy hắn có một vết răng rõ ràng, làn da xung quanh vẫn còn đỏ ửng mập mờ, chứng tỏ mọi chuyện vừa xảy ra.
Quý Trạch Uẩn đưa bàn tay vẫn còn hơi run lên, nhẹ nhàng chạm vào vết răng sau gáy mình. Cảm giác nóng bỏng truyền đến từ đầu ngón tay khiến hắn như bị bỏng, nhanh chóng rụt tay về.
Hắn nhìn tôi, giọng điệu mang theo sự thỏa mãn khó tả, “Bây giờ, tôi thuộc về cậu.”
“Không, anh mãi mãi thuộc về chính mình, chỉ là bây giờ chúng ta đều đã trọn vẹn.”
Dù sao, sự đánh dấu của Enigma, không bao giờ là để tạo ra những kẻ phục tùng vô dụng.
Mà là để tìm thấy điểm neo của nhau.
Tôi nắm nhẹ đầu ngón tay vẫn còn hơi run của Quý Trạch Uẩn, “Ngủ đi, tôi sẽ ở bên anh.”
