ĐƯỢC MẸ GỬI GẮM CHO CHÚ, CHÚ LẠI YÊU THẦM TÔI TỪ LÂU

Chương 8

Mỗi năm vào ngày giỗ mẹ, thời tiết luôn rất xấu.

Năm nay cũng không ngoại lệ.

Trong cơn mưa phùn kéo dài.

Lương Nghiên Tuân cầm chiếc ô đen, che chắn cho tôi bước lên bậc thang.

Đặt hoa xong.

Lương Nghiên Tuân đứng trước mộ bia, nói nhỏ với mẹ: “Chị à, chị yên tâm, em sẽ chăm sóc Tiểu Ninh thật tốt.”

Lương Nghiên Tuân đứng bên cạnh tôi, cánh tay sát vào người tôi.

Khi nói chuyện, rung động từ lồng n.g.ự.c anh dường như có thể truyền đến trái tim tôi.

Nhưng tôi lại cảm thấy anh xa vời không thể chạm tới.

Chăm sóc, chỉ là chăm sóc.

Vì mẹ đã ủy thác trước khi mất.

Nên Lương Nghiên Tuân mới đối xử tốt với tôi như vậy sao…

Phía sau đột nhiên truyền đến tiếng “Cộc cộc”, là tiếng gậy chống đất.

Tôi quay người, thấy Bàng Hồng.

Ông ấy là cậu của mẹ tôi, tôi phải gọi ông ấy là ông cậu.

Nhưng ông ấy hận mẹ tôi đã để lại toàn bộ tài sản cho Lương Nghiên Tuân.

Kéo theo đó là căm ghét cả tôi.

Bàng Hồng đứng trước mộ bia.

Hai tay đặt trên đầu rồng vàng trên chiếc gậy chống.

Nói đầy ẩn ý với Lương Nghiên Tuân: “Quả nhiên Lương tổng là người trọng tình trọng nghĩa, đối với cháu trai không hề có quan hệ m.á.u mủ, cũng tận tâm như vậy.”

Lương Nghiên Tuân lạnh lùng nhìn thủ hạ của Bàng Hồng đặt một bó hoa xuống.

Lên tiếng: “Bàng tổng là cậu công còn không quan tâm, tự nhiên tôi phải đối xử tốt với Tiểu Ninh gấp bội.”

“Muốn tôi quan tâm?” Bàng Hồng cười lạnh một tiếng, nói đầy vẻ âm hiểm: “Chỉ sợ sự quan tâm của tôi… hai người không chịu nổi đâu.”

Dòng bình luận bất ngờ vang lên:

【Lão già này quá xấu xa! Lương Nghiên Tuân bị bắt nạt ở nước ngoài, tất cả đều là do lão già này giở trò!】

【Lương Nghiên Tuân lúc đó thật đáng thương, mười bốn, mười lăm tuổi một mình ở nước ngoài, chỉ riêng trộm cướp đột nhập đã gặp ba lần, trên đường đi làm về còn bị người ta dùng s.ú.n.g chặn đường.】

【Về nước rồi cũng không yên, lão già này một lòng muốn nắm Lương thị vào tay mình, lén lút hãm hại Lương Nghiên Tuân mấy lần, lần này lại không biết đang âm mưu gì nữa!】

Lương Nghiên Tuân sao có thể bị bắt nạt ở nước ngoài?

Anh ấy không phải là thiếu gia nhà họ Lương được nuông chiều sao?

Quan trọng hơn, Bàng Hồng… muốn hãm hại Lương Nghiên Tuân?!

Tim tôi đập mạnh.

Đột nhiên hiểu tại sao anh lại bị bắt nạt ở nước ngoài, nhận được di chúc mới quay về thừa kế gia sản.

Lương Nghiên Tuân, là con ngoài giá thú của nhà họ Lương.

Bàn tay Lương Nghiên Tuân buông thõng bên hông đột ngột siết chặt thành nắm đấm.

Lạnh lùng nói: “Mời Bàng tổng nói chuyện lịch sự một chút.”

“Nếu mẹ Tiểu Ninh nghe thấy, nửa đêm tìm đến ông thì không hay.”

“Không chỉ là mẹ,” Tôi giận dữ trừng mắt nhìn Bàng Hồng, “Ông mắng chú tôi là con hoang, tôi nghĩ ông ngoại cũng sẽ tìm ông đấy?”

“Tuy ông vốn chẳng còn sống được bao lâu, nhưng bị dọa c.h.ế.t thì quá oan uổng.”

“Mày!” Bàng Hồng nhấc gậy chống lên, vung vẩy trong không khí, “Chúng mày đừng đắc ý!”

Thấy Bàng Hồng quay lưng bỏ đi, Lương Nghiên Tuân cẩn thận nói với tôi: “Tiểu Ninh, lời ông ta nói, cháu không cần để ý.”

Cơn giận lắng xuống.

Việc Lương Nghiên Tuân có phải con ngoài giá thú hay không hoàn toàn không quan trọng.

Tôi quay đầu nhìn anh, lắp bắp hỏi: “Chú sắp đi Bắc Mỹ sao?”

“Tại sao chú vẫn phải đi Bắc Mỹ?!”

 

back top