Tôi nhanh chóng đi theo thiếu niên ra khỏi cửa.
Cậu ta đi về phía khu rừng ở rìa thị trấn.
Cũng như lần đầu gặp mặt, cậu ta sẽ trèo lên một số cây trông đặc biệt kỳ lạ.
Hái lá cây, thỉnh thoảng cũng hái hoa.
Tôi dựa dưới gốc cây, ngẩng đầu nhìn cậu ta:
“Tuổi này của cậu, sao không đi học?”
Tôi đợi rất lâu mới nhận được câu trả lời lạnh nhạt của cậu ta: “Không muốn đi.”
Tôi chú ý đến bộ quần áo mỏng manh cậu ta mặc dù đã cuối thu.
Gần đến trưa, tôi hăm hở đề nghị: “Muốn ăn gì? Tôi mời cậu.”
“Không cần.”
Tôi thấy cậu ta tiện tay lấy ra một ống dung dịch dinh dưỡng đơn giản và rẻ tiền nhất trên thị trường nhét vào miệng, rồi tiếp tục làm việc.
Tôi nhớ rõ mùi vị của loại dung dịch dinh dưỡng này, cực kỳ khó uống.
Tôi tặc lưỡi, khâm phục cậu ta có thể uống nó mà không thay đổi sắc mặt.
“Vậy kết bạn liên lạc được không?” Tôi tiếp tục kiên trì.
Thiếu niên nói: “Không có máy liên lạc.”
Tôi tưởng cậu ta chỉ là không muốn cho tôi thông tin liên lạc, cố tình nói như vậy.
Cho đến khi, tôi nhìn thấy cổ tay trống trơn của cậu ta.
Tôi tự động tưởng tượng ra một thân thế đáng thương nhưng tự cường tự lập cho cậu ta.
Cha mẹ mất sớm, nhà cửa trống trải, sớm phải bỏ học.
Có lẽ trong nhà còn có một cô em gái chưa đến tuổi thành niên.
Omega yếu đuối không có kỹ năng kiếm sống nào khác, chỉ có thể dựa vào việc hái hoa, hái lá thuê để duy trì cuộc sống.
Tôi bị sự tưởng tượng của mình làm cảm động đến mức rối tinh rối mù, thật lòng thương xót cậu ta.
Hôm sau, tôi đóng gói thức ăn ngon nhất của tửu lầu trong thành phố mang đến.
Cậu ta đi qua mà không hề liếc nhìn.
Tôi nghĩ cậu ta ngại.
Tôi lại mua một nhãn hiệu dung dịch dinh dưỡng đắt nhất nhưng có mùi vị ngon nhất trên thị trường hiện nay.
Cậu ta trả lại nguyên vẹn.
Tôi lại tiếp tục, lợi dụng lúc cậu ta không chú ý đặt một thẻ Star Coin có ghi mật khẩu vào giỏ của cậu ta.
Sau đó, cậu ta vứt cả giỏ lẫn thẻ.
Ngay bên cạnh cái cây tôi đang trốn.
Omega này thật sự không biết lòng tốt!
Tôi bực tức, xấu hổ.
Nhưng sau khi cậu ta đi, tôi lại lặng lẽ nhặt chiếc giỏ về.
Tôi sợ tài sản của cậu ta chỉ có mỗi chiếc giỏ này.
Nhưng hôm sau thiếu niên lại mang đến một chiếc giỏ hoàn toàn mới.
Tôi trả lại chiếc giỏ, và đặt vào đó một tờ giấy:
“Tôi sẵn lòng tài trợ cho cậu đi học, không cầu báo đáp”.
Để cả ngày, tờ giấy bị một cơn mưa bất chợt làm ướt nát bươm, tôi cũng ướt như chuột lột.
Bản thân thiếu niên không biết đã đi đâu từ lúc nào.
Trùng hợp hôm đó đồng đội gặp tôi, cười rất lớn, nói:
“Mấy ngày không gặp, sao cậu lại biến mình thành ‘liếm cẩu’ rồi?”
Tôi giả vờ không quan tâm, nói nhẹ bẫng: “Cậu biết cái quái gì!”
Sau ngày đó, tôi thay đổi chiến lược.
Tôi bắt đầu mang theo chiếc giỏ và cùng thiếu niên đi hái những chiếc lá xinh đẹp đó.
Nhưng tôi sợ độ cao.
Ngày đầu tiên, tôi vừa trèo lên đến chỗ cao bằng một người, nhìn xuống dưới gốc cây, suýt chút nữa ngất xỉu tại chỗ.
Được thiếu niên kịp thời đỡ lấy một cái.
Ngày hôm đó, tôi mừng đến c.h.ế.t đi được.
Quả nhiên, đây chính là đột phá!
Tôi càng tích cực giúp cậu ta hái lá cây.
Dần dần, cậu ta ăn cơm tôi mang đến, cùng tôi về thành phố, và vào một ngày nào đó đã nhận chiếc máy liên lạc cao cấp tôi tặng cậu ta.
Tôi tự nhận thời cơ đã đến, bắt đầu chuẩn bị tỏ tình.
Hôm đó, tôi tìm kiếm trên mạng các cách tỏ tình.
Không hiểu sao, tôi luôn cảm thấy cách tỏ tình thông thường sẽ không thành công.
Tôi nhíu mày bỏ qua vô số chiêu trò cũ rích, đang định bực bội tắt máy tính quang học, đúng lúc này, một thông báo đẩy lọt vào mắt tôi.
“Loài thực vật lãng mạn nhất trong lịch sử! Cây Flode, mùa xuân màu xanh lục, mùa hè màu đỏ, mùa thu màu hồng, mùa đông màu trắng.
“Giống như đang hẹn hò, ý nghĩa là lần đầu gặp gỡ, rung động, ngọt ngào, bạc đầu.”
Bên dưới có người phản bác.
“Làm sao có thể có loại cây này ngoài đời chứ?”
Nhưng tôi biết, có.
Chính là cái cây tôi và thiếu niên nhìn thấy khi mới gặp nhau.
“Hơn nữa, chỉ là một cái cây mà cũng nghĩ ra hẹn hò, các Omega thật là nhàm chán, mặc kệ màu xanh hay màu trắng, đều bị biến thành ‘não yêu đương’.”
Phía dưới bị mắng mấy trăm tầng.
Nhưng cũng có một bình luận được nhấn thích rất cao:
– Tôi tỏ tình dưới gốc cây này, người yêu tôi nói vốn định từ chối, nhưng hôm đó không hiểu sao lại đồng ý.
Cũng có không ít người xuất hiện chứng minh:
– Tôi cũng vậy!
Được rồi, quyết định vậy đi!
Duyên phận của chúng tôi chính là cái cây đó.
Tình yêu, chính là phải quay về nơi bắt đầu.
Tôi quyết định không chỉ tỏ tình dưới gốc cây, mà còn phải đội cho cậu ta đóa hoa trắng như nhung nở trên cây đó.
Đó chính là vật đính ước khiến tôi say mê từ cái nhìn đầu tiên!
Loài cây này mọc bên vách đá, lá chỉ mọc ở trên đỉnh.
Tôi sợ hãi nhìn xuống đáy vực sâu thăm thẳm, chân bắt đầu nhũn ra.
Nhưng nghĩ đến tình yêu của mình, tôi vẫn từng bước từng bước trèo lên.
Vừa trèo đến độ cao vừa đủ để chạm tới những chiếc lá màu hồng, cành cây dưới chân đã bắt đầu lung lay.
Tôi nuốt nước bọt, run rẩy đưa tay với lấy đóa hoa trắng như nhung đang đung đưa trong gió.
“Anh đang làm gì vậy?!”
