Năm thứ hai nghiên cứu sinh, thí nghiệm bắt đầu, tôi ngày càng bận rộn.
Nhiều lúc, thí nghiệm không thể gián đoạn, thậm chí tôi cần phải ngủ trong phòng thí nghiệm.
Không biết từ lúc nào, liên lạc giữa chúng tôi ít đi rất nhiều.
Tôi cũng không thể rời đi lâu, quay đầu lại, tôi đã ba tháng không đến hành tinh Vệ Lan Đạt.
Tôi lại đề nghị Thần Dư Từ đến tìm tôi.
Nhưng Thần Dư Từ vẫn lắc đầu, nhìn tôi:
“Không sao đâu, em sẽ đợi anh.”
Sau khi kết thúc liên lạc, không hiểu sao, một chút oán giận dâng lên trong lòng tôi.
Tôi tiện tay lật xem lịch sử trò chuyện của hai chúng tôi.
Hầu hết thời gian, tôi nói một tràng dài, hắn chỉ trả lời vài câu ngắn gọn để hưởng ứng.
Lịch sử cuộc gọi cũng vậy.
Luôn là tôi gọi đến.
Khoảnh khắc này, một cảm giác mệt mỏi dâng lên.
Hôm sau, lại làm thí nghiệm bận rộn đến khuya.
Lấy máy liên lạc ra, không có cuộc gọi nhỡ nào, cũng không có tin nhắn nào.
Tôi xoa xoa lồng n.g.ự.c hơi khó chịu, không nói nên lời.
Về nhà vốn định gọi lại cho hắn, nhưng vừa chạm giường đã ngủ thiếp đi.
Ngày hôm sau, tôi nhớ lại việc thất hứa tối hôm trước, vội vàng cầm lấy máy liên lạc.
Vẫn không có cuộc gọi nhỡ.
Tôi gọi đến.
“Xin lỗi nha, cục cưng, tối qua làm thí nghiệm bận quá, quên mất, không để ý máy liên lạc đang im lặng.”
“Vậy sao? Nhưng anh không phải vừa từ quán bar ra sao? Trên người anh còn có mùi của Omega khác.”
“Cái gì?” Tôi vô thức dừng bước.
Không xa, Thần Dư Từ đặt máy liên lạc xuống, đứng trong bóng tối dưới cột đèn đường, lặng lẽ nhìn tôi:
“Tiểu Ngư, anh vừa nói, anh đi đâu?”
