ĐỂ CÓ ĐƯỢC TRÁI TIM NHIẾP CHÍNH VƯƠNG, TA ĐÃ HAO HẾT TÂM CƠ

Chương 2

Lần ở lại này, liền là trọn vẹn sáu năm.

Y vừa là Nhiếp Chính Vương quyền khuynh triều chính, uy nghiêm lạnh lùng khi xử lý việc nước;

Lại vừa là Lục Bắc Niên chỉ thuộc về một mình ta, dạy ta quyền mưu sách lược, dẫn ta nhìn thấy thiên địa bao la bên ngoài bức tường cung cấm.

Ta tham luyến sự ấm áp độc nhất vô nhị này.

Nếu như… cứ như vậy cả đời… thì tốt biết bao…

Cho đến.

Đêm sinh thần của ta.

Yến tiệc trong cung tan, y đứng dưới ánh trăng trong vắt, dáng người cao thẳng, nhưng giọng điệu lại xa cách chưa từng có:

“A Cẩm, sau đêm nay, thần sẽ không còn lưu túc trong cung nữa.”

Ta sững sờ tại chỗ, như bị một chậu nước đá đổ từ đầu xuống.

“Tại sao?”

Ta nắm chặt vạt áo y, ngón tay tái nhợt.

“Bệ hạ tuổi tác dần lớn, ngoại thần dạ túc cung vi là bất hợp lễ.”

Y từng chút một gỡ ngón tay ta ra, lực đạo không thể kháng cự.

Ta nhìn bóng lưng y biến mất ngoài cửa điện, tim nghẹn lại đau đớn.

Đêm đó, Lục Bắc Niên vừa rời đi, liền có cung nữ bị đưa vào tẩm điện của ta.

“Bệ hạ, đêm nay để nô tỳ hầu hạ Người nhé.”

Nhìn thấy dáng người yểu điệu của cung nữ kia, nộ khí từ trong lòng bốc lên, ta một cước đá văng nàng.

Cung nữ run rẩy quỳ xuống, miệng không ngừng nói là “vâng theo lời dặn của Nhiếp Chính Vương”.

“Cút ra ngoài!”

Nằm trên chiếc giường lạnh lẽo, chỉ cảm thấy trái tim cũng lạnh như băng.

“Lục Bắc Niên, ngươi lại có thể nhẫn tâm đến vậy sao?”

Một giọt lệ trượt qua mi mắt, thấm ướt chiếc gối dưới thân.

Ngày hôm sau khi bãi triều, Lục Bắc Niên vẫn đến.

“Nghe nói Bệ hạ đêm qua nổi giận?”

Ánh mắt y quét qua khóe mắt hơi sưng đỏ của ta.

“Nhiếp Chính Vương đến để xem trò cười của Trẫm sao?”

Ta bực bội trừng mắt nhìn y.

Y tiến lại vài bước, ánh mắt thâm trầm, cuối cùng chỉ còn lại một tiếng thở dài: “A Cẩm, ngươi đã lớn rồi.”

Lòng ta uất ức dâng trào, nhất thời không quản được gì mà nhào vào lòng y.

Kể hết chuyện cung nữ đêm qua, giọng điệu không thiếu ý trách cứ.

Y xoa xoa đỉnh đầu ta, mang theo chút bất đắc dĩ: “A Cẩm ngốc, thủ đoạn thấp kém như vậy, sao có thể xuất phát từ tay ta?”

Ta vùi đầu vào n.g.ự.c y, giọng nói nghèn nghẹn: “Vậy ngươi phải ở bên ta cả đời.”

Y khẽ thở dài: “Ngươi còn nhỏ, sau này sẽ hiểu.”

Ta không phục, ngẩng đầu trừng mắt nhìn y: “Ngươi vừa mới nói ta đã lớn rồi!”

“Còn nữa, đây là Quân lệnh, Nhiếp Chính Vương lẽ nào muốn kháng chỉ sao?”

“Bệ hạ, thần cũng là vì tốt cho Người.”

Sau đó, cách ta và Lục Bắc Niên ở bên nhau dường như đã thay đổi, nhưng cũng dường như không hề thay đổi.

Vài ngày sau.

Ta đi dạo ở một nơi hẻo lánh trong Ngự hoa viên, lại vô tình bắt gặp một cung nữ trong cung ta lén lút hẹn hò với một thị vệ.

Cung nữ và thị vệ tư thông, đó là tội chết.

Khi cung nữ kia bị đưa đến trước mặt ta, sắc mặt nàng trắng bệch không còn chút máu, nhưng vẫn kiên định nói:

“Nô tỳ dù có chết, cũng muốn ở bên chàng ấy.”

Ta vô cùng kinh ngạc.

“Làm sao ngươi biết… ngươi thích hắn?”

Ta không nhịn được truy hỏi, kịp thời bổ sung một câu, “Ngươi cứ nói, Trẫm sẽ không giáng tội ngươi.”

Nàng má đỏ ửng, khẽ đáp:

“Khi không gặp được thì tâm tâm niệm niệm; khi gặp được thì mãn tâm hoan hỉ, nguyện ý làm bất cứ điều gì vì chàng ấy…”

Ta thẫn thờ lắng nghe, trong lòng hoát nhiên khai lãng ——

Thì ra, việc ta ngày đêm muốn gặp Lục Bắc Niên, không gặp được liền cả ngày tâm phiền ý loạn.

Đây là thích sao?

Ta không kiềm chế được, hỏi thêm vài câu nữa.

Cứ như vậy, đã trôi qua nửa ngày.

 

back top