CÙNG KẺ ĐỊCH XUYÊN VÀO TRUYỆN ABO, CÒN BỊ GẮN CHO CHỈ TIÊU SINH NỞ "HAI ĐỨA BA NĂM"

Chương 16

Thực tế chứng minh tôi cũng bị kích thích đến mức đầu óc mơ hồ rồi.

Văn Hạc không phải Alpha thì lấy đâu ra kỳ mẫn cảm.

Hắn chỉ là bị sốt thôi.

Chắc là do nửa đêm tắm nước lạnh hai tiếng mà ra...

Tôi vừa tức vừa buồn cười.

Đè hắn lên giường cho uống thuốc, Văn Hạc níu chặt tôi không buông.

Tôi đành nằm xuống bên cạnh hắn.

Dán vào cơ thể nóng hổi của hắn, tôi nhận ra mình không còn bất kỳ cảm giác khó chịu nào nữa.

Cứ thế ngủ thiếp đi.

Không biết bao lâu, trong lúc mơ màng cảm thấy sau gáy nhồn nhột.

Tôi mở mắt, phát hiện tư thế không biết từ lúc nào đã trở thành toàn bộ cơ thể nghiêng sang một bên, được Văn Hạc ôm trọn trong lòng.

Đầu hắn vùi vào gáy tôi, hơi thở nóng hổi làm da tôi ngứa ran.

Tôi muốn đẩy ra, nhưng đột nhiên cảm thấy một cơn đau nhói.

Văn Hạc đang cắn tôi!

"Anh làm gì vậy?"

Tôi bật dậy, không hiểu hắn lại lên cơn điên gì nữa.

Mắt Văn Hạc mơ màng, trông có vẻ không tỉnh táo.

Phản ứng né tránh của tôi dường như khiến hắn càng thêm bối rối:

"Không đúng... không phải như thế này..."

Hắn đột nhiên như một con ch.ó săn nhanh nhẹn, lật người đè tôi trở lại giường, một lần nữa vùi đầu vào cổ tôi ngửi và cắn.

"Tại sao không thể đánh dấu? Tôi muốn đánh dấu! Em là của tôi, là của riêng tôi!"

Răng nanh sắc nhọn của hắn lại cắn thêm một nhát vào chỗ sưng đỏ lúc nãy, tôi đau đớn rên khẽ, tiếng rên rỉ vì cơ thể hắn cọ xát mà trở nên biến điệu.

Phản ứng này khiến hắn vô cùng hài lòng.

Hắn như một bệnh nhân kỳ mẫn cảm thực thụ, dùng đầu lưỡi nóng bỏng l.i.ế.m vết thương, dọc theo cổ để lại những dấu hôn.

Vừa hôn vừa phát ra tiếng thở dài thỏa mãn:

"Em là của tôi rồi."

Tôi không phản bác.

Cũng không phản kháng nữa.

Bởi vì, tôi dường như cũng hóa thành một vũng nước, giống như Trì Dục bị đánh dấu lúc nãy.

Nước mắt không tự chủ trào ra.

Văn Hạc nhận ra sự bất thường của tôi, lập tức tỉnh táo lại.

Hắn luống cuống xin lỗi: "Xin lỗi bảo bối, tôi lại mất kiểm soát rồi, em đừng sợ, tôi sẽ không làm tổn thương em nữa, tôi đi ngay đây."

Hắn lật người định xuống giường, nhưng bị tôi nắm chặt lại.

Văn Hạc sững sờ.

Tôi che đôi mắt mờ hơi nước, nấc nghẹn rồi lại nghẹn, cuối cùng run rẩy nói:

"Đừng đi."

Im lặng hai giây, Văn Hạc mới như bị niềm vui bất ngờ làm cho choáng váng, hoàn hồn lại.

Hắn chống cằm, ánh mắt đầy yêu dục không còn đè nén nữa.

Hoàn toàn bùng nổ.

 

 

back top