CHỒNG ĐƯA VỀ OMGEGA CÓ ĐỘ TƯƠNG THÍCH CAO, BETA LIỀN BỎ ĐI ĐỂ LẠI GIẤY LY HÔN

Chương 6

Tôi kéo vali ra đến cửa, nhìn lại lần cuối căn nhà đã sống ba năm này.

Nội thất do Cố Thừa Dữ thuê nhà thiết kế hàng đầu làm, lạnh lùng xa hoa, thiếu đi hơi ấm gia đình.

Tôi chưa bao giờ thực sự coi nó là nhà.

Giờ đây rời đi, cũng chẳng có gì nuối tiếc.

Điện thoại reo, là bệnh viện gọi đến, có một cuộc hội chẩn khẩn cấp.

"Tôi đến ngay."

Tôi cúp điện thoại, không chút do dự.

Mở cửa, rời đi.

Trên đường lái xe đến bệnh viện, ánh nắng xuyên qua cửa kính xe, hơi chói mắt.

Tôi đeo kính râm, bật nhạc blue có tiết tấu nhẹ nhàng trên xe.

Trong lòng không phải là hoàn toàn không có cảm giác.

Ba năm ở bên nhau, dù là nuôi một con thú cưng cũng sẽ có tình cảm.

Nhưng lý trí mách bảo tôi, đây là giải pháp tối ưu.

Ngừng lỗ kịp thời, chia tay trong hòa bình, giữ lại chút thể diện cuối cùng.

Bận rộn ở bệnh viện đến tận khuya, tôi từ chối lời mời đi ăn khuya của đồng nghiệp, thuê một phòng khách sạn gần bệnh viện.

Tắm xong, tôi quấn mình trong chiếc áo choàng tắm mềm mại đứng trước cửa sổ sát đất, nhìn xuống vạn ánh đèn của thành phố.

Điện thoại im lìm, Cố Thừa Dữ không gọi điện, cũng không nhắn tin.

Rất tốt.

Có lẽ anh ấy đã thấy bản thỏa thuận ly hôn, rồi thở phào nhẹ nhõm.

Dù sao, thoát khỏi một người vợ Beta bình thường, chào đón Omega định mệnh, có tỉ lệ phù hợp 100% của mình, nhìn thế nào cũng là một kết cục vui vẻ cho tất cả.

Tôi rót một cốc nước, uống hai viên thuốc ngủ.

Ngày mai, chắc là có thể nhận được bản thỏa thuận anh ấy đã ký.

Sau đó, mỗi người bắt đầu một cuộc đời mới.

Tôi nghĩ vậy, rồi nhắm mắt lại.

 

 

back top