Đúng lúc này, một luồng thông tin lạ lẫm và khổng lồ đột ngột tràn vào tâm trí tôi.
Tôi thấy được một đoạn cốt truyện khác.
Hóa ra, tôi đang sống trong một cuốn tiểu thuyết đam mỹ cẩu huyết.
Nhân vật chính là Alpha Cố Thừa Dữ và Omega Lâm Khê, họ là Định Mệnh Thiên Sứ, trời sinh một cặp.
Còn tôi, là nhân vật phụ Beta đáng ghét cản trở tình yêu của nhân vật chính.
Trong nguyên tác, tôi sẽ vì ghen tị với Lâm Khê mà không ngừng gây chuyện, dùng mọi thủ đoạn độc ác để hãm hại cậu ấy.
Cuối cùng khiến Cố Thừa Dữ hoàn toàn thất vọng về tôi, lạnh nhạt ly hôn.
Còn Cố Thừa Dữ và Lâm Khê sẽ trải qua bao khó khăn rồi viên mãn, trở thành cặp đôi thần tiên khiến ai cũng phải ngưỡng mộ.
Ánh sáng từ màn hình điện thoại chiếu lên mặt tôi, tôi ngước mắt nhìn Lâm Khê đang say ngủ trên giường.
Cậu ấy rất trẻ, rất xinh đẹp, là vẻ đẹp dịu dàng, cần được che chở đặc trưng của Omega.
Rồi tôi nhìn ra ngoài cửa.
Cố Thừa Dữ có lẽ đã đi vào thư phòng xử lý công việc khẩn cấp, mùi pheromone rượu mạnh của anh vẫn còn vương vấn đâu đó.
Định Mệnh Thiên Sứ...
Tỉ lệ phù hợp 100%, đúng là sự sắp đặt của số phận rồi.
Theo cốt truyện, lẽ ra bây giờ tôi phải bắt đầu cảm thấy khủng hoảng, sau đó như một gã hề, dùng những thủ đoạn vụng về để cố gắng bảo vệ hôn nhân của mình, cuối cùng biến mình thành trò cười trong mắt mọi người.
Tôi khẽ cười một tiếng, khóa màn hình điện thoại, bỏ vào túi.
Đáng tiếc.
Tôi là người, ghét nhất là diễn kịch.
Nhất là loại kịch bản uất ức như thế này.
Đã sớm muộn gì cũng phải tan, hà cớ gì phải xé toạc mặt nhau, làm cho khó coi?
Gặp nhau rồi chia tay trong hòa bình, chia tay một cách đàng hoàng, mới là phong cách của tôi.
Chỉ là cái cảm giác chua xót yếu ớt trong lòng, là gì vậy?
Có lẽ là sự tiếc nuối cuối cùng cho ba năm cuộc sống bình lặng này.
