Bùi Liệt nhìn tôi, ánh mắt dần trở nên sâu lắng.
Hắn đưa tay ra, lần này tôi cũng không né tránh, để ngón tay thô ráp của hắn lướt qua khóe mắt tôi.
"Thật sự sợ hãi à?"
"Ừ." Tôi thành thật gật đầu, "Suýt nữa tôi đã nghĩ mất cái vé cơm dài hạn rồi."
Bùi Liệt khẽ cười: "Yên tâm, tai họa sống dai. Tôi còn phải giữ cái mạng này, chờ xem ba vạn bức tranh của cậu cơ mà."
Nhắc đến tranh, tôi im lặng một lát.
"Bùi Liệt, thật ra..."
"Thật ra cái gì?"
"Thật ra tôi căn bản sẽ không chỉ vẽ ba vạn bức."
Tôi nhìn vào mắt hắn, "Tôi muốn vẽ cả đời."
Bùi Liệt sững sờ.
Đôi mắt luôn hung dữ đó, thế mà lại thoáng qua một tia bối rối.
"Cả đời?" Hắn nhướng mày, "Vậy phải thêm tiền."
"Tôi đã thế chấp chính mình cho anh rồi, không đủ sao?"
Bùi Liệt nhìn tôi chằm chằm, rất lâu sau, hắn thở dài, kéo tôi xuống, hôn tôi thật mạnh.
Nụ hôn này mang vị m.á.u tanh, mang vị thuốc, nhưng lại là hương vị ngọt ngào nhất tôi từng nếm.
"Đủ rồi."
Hắn tựa trán vào trán tôi nói: "Mạng cũng cho cậu."
