Trên xe, Bùi Liệt luôn nhắm mắt dưỡng thần, không nói gì.
Gần về đến nhà, hắn đột nhiên lên tiếng.
"Sau này gặp chuyện như vậy, cứ nói tên tôi ra."
Tôi quay đầu nhìn hắn, ánh đèn đường vụt qua trên mặt hắn.
"Tại sao?"
"Cái gì tại sao?"
"Tại sao anh lại giúp tôi? Tôi chỉ là một con nợ."
Bùi Liệt mở mắt, nghiêng đầu nhìn tôi.
Đồng tử hắn rất đen, như mặt hồ sâu không thấy đáy.
"Bởi vì cậu là vật thế chấp của tôi."
Hắn chầm chậm nói, trong giọng điệu mang theo một cảm xúc khó tả.
"Chỉ có tôi mới được bắt nạt, người khác động đến một sợi tóc của cậu cũng không được."
Khoảnh khắc này, tim tôi lỡ mất một nhịp.
Không biết là vì câu nói này, hay vì ánh mắt hắn nhìn tôi lúc bấy giờ.
Quá sâu thẳm, sâu thẳm đến mức khiến tôi cảm thấy nguy hiểm, nhưng lại không kìm được muốn tìm hiểu.
