Chương 27: “Bảo bối, tôi giải quyết rồi.”...
Mộ Quốc Thăng lênh đênh trên biển mấy ngày, trở về thì phát hiện mọi thứ đã thay đổi.
Ông thấy tin tức con nuôi mình biến thành con dâu trên hot search, còn tưởng là truyền thông vô lương viết bậy.
Nghe vợ ông mở miệng mắng chửi mới biết là thật.
Mộ Quốc Thăng không muốn chọc giận thêm người vợ hay để tâm chuyện vặt, khuyên hai câu thấy bà ta không nghe, liền tính chờ bà ta tự bình tĩnh lại.
Ông lén gọi điện thoại cho Hứa Vị: “Vị Vị, đối tượng của con là Mộ Dung Việt à?”
“Cha nuôi.” Hứa Vị hơi ngượng ngùng: “Con không cố ý giấu cha, anh ấy hơi đặc biệt.”
“Không sao, cha hiểu.” Mộ Quốc Thăng rất đồng tình: “Con còn nhớ chuyện cha nuôi nói trước đây cũng có chuyện không tiện nói với con không?”
Hứa Vị tất nhiên sẽ không quên: “Con nhớ.”
Mộ Quốc Thăng cũng không vòng vo: “Mộ Dung Việt kỳ thật nó họ Mộ, là con trai ta.”
Hứa Vị: “À?” Hóa ra là họ Mộ!
Con trai ngốc của cha nuôi, xung hỉ, ma đồng và đối tượng xui xẻo của anh ấy...
Từng sự việc, từng đoạn đối thoại cứ như đèn kéo quân lướt qua trước mắt Hứa Vị.
Cuối cùng chỉ còn lại hai suy nghĩ: Quả nhiên cha nuôi không lừa người, con trai ông ấy đầu óc có vấn đề. Cùng với: Không nên tùy tiện đẩy rắc rối cho người lạ, bởi vì cuối cùng người dọn dẹp có thể là chính mình.
“Cha nuôi...” Hứa Vị há miệng, trước thở dài một tiếng: “Con cứ tưởng anh ấy họ Mộ Dung.”
Mộ Quốc Thăng cũng thở dài theo: “Lúc trước ta cũng có chút tư tâm muốn lợi dụng một chút, không ngờ thật sự để nó xác nhận cái họ này.”
Phong cách hành xử này, ai nhìn cũng thấy nó là người nhà Mộ Dung mà!
Bây giờ muốn sửa tên... Mộ Dung Việt cũng sẽ không nghe ông ta.
Mộ Quốc Thăng chỉ có thể ký thác hy vọng lên Hứa Vị: “A Việt giao cho con đấy.”
“Nói mới nhớ hai đứa con thật sự có duyên, không cần ta mai mối cũng tự đến với nhau.”
Hứa Vị: “Vâng.”
Chuyện đã đến nước này, anh cũng chỉ có thể tự an ủi mình, Mộ Dung Việt kỳ thật cũng có rất nhiều ưu điểm.
·
Mộ Dung Việt chụp bó hoa hồng thành chín tấm ảnh đăng lên mạng, còn làm thành hoa vĩnh cửu cất giữ trong nhà.
Hứa Vị hai tháng sau mới biết.
Lúc đó anh đã hoàn tất thủ tục chuyển trường cho Hứa Oánh, dọn đến chỗ ở của Mộ Dung Việt ở trung tâm thành phố.
Vì Mộ Dung Việt kiên quyết, Hứa Oánh và bảo mẫu mới thuê ở tại tầng dưới.
Hứa Vị và Mộ Dung Việt đã phải bàn bạc mấy lần, mới miễn cưỡng thỏa thuận được một ngày cưới cả hai bên đều hài lòng.
Hôn lễ cuối cùng được định vào mùa xuân.
Đăng ký kết hôn và khám sức khỏe tiền hôn nhân sẽ diễn ra trước đó.
Hứa Vị nhìn thấy mục khám sức khỏe tiền hôn nhân liền nảy ra ý định, làm xong kiểm tra thông thường, anh lại kéo Mộ Dung Việt đến khoa Thần kinh tìm bác sĩ.
Bác sĩ rất có trách nhiệm hỏi han nguyên nhân bệnh sử, rồi dần mất kiên nhẫn: “Không có triệu chứng bệnh gì thì không cần thiết phải mở kiểm tra. Đừng tùy tiện lãng phí tài nguyên y tế được không?”
Hứa Vị có chút xấu hổ: “Xin lỗi.”
“Bảo bối, em không cần xin lỗi.” Mộ Dung Việt đau lòng vô cùng, hắn nắm lấy tay Hứa Vị, rồi căn dặn bác sĩ: “Mở cho tôi một bộ kiểm tra toàn diện.”
“Cần dùng tài nguyên gì ông cứ kê đơn, tôi tự mua.”
Bác sĩ im lặng một lát, di chuột: “Sao cậu không bảo cậu ấy nói sớm là được rồi?”
“Lầu sáu cũng tiện thể kiểm tra một chút luôn.”
Mộ Dung Việt khoe công với Hứa Vị: “Bảo bối, tôi giải quyết rồi.”
Lầu sáu là khoa Tâm thần, Hứa Vị đã đặt lịch rồi.
Anh nhận lấy đơn kiểm tra: “... Vâng.”
Rõ ràng là bệnh đã thuyết phục được bác sĩ chứ không phải tiền, nhưng thôi, cái này cũng coi như là Mộ Dung Việt giải quyết đi?
Trong lúc chờ đợi kết quả kiểm tra, Hứa Vị dẫn Mộ Dung Việt đi gặp bác sĩ tâm thần.
Anh không chọn bác sĩ rẻ tiền, trực tiếp đặt lịch khám đắt nhất, gặp mặt mới phát hiện là người quen.
Hứa Vị: “Tên anh cũng là giả luôn hả?”
Anh rõ ràng đã đặt lịch của bác sĩ Mạnh.
“Không không không, đó là nghệ danh của tôi.” La An Chân Nhân cười nói: “Hơn nữa giấy chứng nhận là thật đó.”
Mộ Dung Việt: “Bảo bối, hai người quen nhau à?”
Hứa Vị: “Từng tìm anh ấy khám bệnh.”
Mộ Dung Việt: “Vậy anh ấy nhất định là một bác sĩ vô cùng lợi hại.”
“Không sai.” La An Chân Nhân không hề khiêm tốn, sau đó nhiệt tình mời: “Cậu có muốn xem luôn không? Tôi thêm lịch cho cậu.”
Hứa Vị trực tiếp từ chối: “Không cần.”
Mộ Dung Việt: “Có thể xem bảo bối.”
Hắn có chút mong chờ: “Tôi muốn cùng em đi khám.”
Hứa Vị cũng từ chối: “Cái này không cần thiết phải cùng nhau, cũng không lãng mạn.”
La An Chân Nhân hùa theo: “Cậu chiều chồng cậu đi, chuyện này đâu phải là khó khăn gì.”
Mộ Dung Việt lập tức chờ mong hơn.
Hứa Vị hít sâu một hơi, cắn răng mở lời: “Phiền anh, bác sĩ Mạnh.”
“Chúc mừng hai vị.” Bác sĩ Mạnh đưa hai bản báo cáo đánh giá cho họ, nhìn về phía Hứa Vị: “Anh ấy không có bất kỳ vấn đề tâm lý nào, ngược lại, có thể nói là rất khỏe mạnh.”
Hứa Vị từng trang lật xem, lại nghe thấy bác sĩ Mạnh nói: “À đúng rồi, cậu cũng không có vấn đề gì.”
Vô nghĩa.
Hứa Vị không tiếp lời ông ấy, vẫn đang xem báo cáo của Mộ Dung Việt.
Các kết quả kiểm tra chuyên môn bày ra trước mặt, anh cũng không thể không tin Mộ Dung Việt quả thật không có vấn đề.
Cũng coi như là chuyện tốt đi.
·
Thêm một chuyện lo lắng được giải quyết, Hứa Vị lại có phiền não mới.
Anh luôn cảm thấy ánh mắt của mọi người trong công ty có chút kỳ lạ.
Sự mới mẻ không phải đã qua rồi sao?
Anh nghĩ mãi không ra, cho đến khi Thư ký Nhậm nhắc nhở: “Anh, dạo gần đây anh không lên mạng à?”
Hứa Vị: “Tôi lên mỗi ngày mà.”
Anh gửi cho Thư ký Nhậm một bao lì xì.
Thư ký Nhậm nhận lấy thản nhiên: “Vậy anh có xem tài khoản của sếp không?”
Hứa Vị đã chặn Mộ Dung Việt từ lâu rồi.
Nghe vậy mới nhìn thẳng vào vấn đề.
Anh bỏ chặn tài khoản Mộ Dung Việt, mới phát hiện tần suất chia sẻ cuộc sống thường ngày của Mộ Dung Việt cao đến kinh người.
Hơn nữa là chia sẻ thuần túy, không hề mang tính quảng cáo.
Hứa Vị căng da mặt nhấp vào bài viết mới nhất.
Hứa Vị: ?
Hứa Vị: ???
Anh đi thẳng đến văn phòng Mộ Dung Việt: “Mộ Dung Việt, xóa hết mấy bài viết nhỏ đó của anh đi.”
Mộ Dung Việt cố gắng thuyết phục anh: “Bảo bối, tôi cảm thấy...”
Hứa Vị không nghe: “Không xóa chúng nó tôi sẽ tát anh.”
Mộ Dung Việt không giải thích: “Bảo bối, em tát tôi đi.”
“Khoan đã, tôi khóa cửa lại.”
Hứa Vị cười lạnh: “Anh còn biết giữ thể diện à.”
Nhưng anh rất nhanh phát hiện — đây là không biết xấu hổ.
Mười phút sau, Mộ Dung Việt dưới sự giám sát của Hứa Vị, mở điện thoại ra.
Mộ Dung Việt: Vợ không cho tôi viết. Tôi nghe lời vợ, tạm biệt.
Hắn hôn lên má Hứa Vị, cọ cọ vào lòng bàn tay Hứa Vị: “Như vậy có thể tiếp tục được không? Bảo bối?”
Lời Tác Giả:
Mộ Dung Việt: Số lượt thích vượt qua 1 sẽ chia sẻ cuộc sống thường ngày hôm nay
【 Ai mà bấm thích? Không biết tính tình hắn thế nào à? 】
【 Tôi biết các bạn muốn xem, nhưng các bạn nhịn một chút được không, đừng để hắn đắc ý như vậy? 】
【 Khó đoán vậy sao? Chính hắn tự bấm 】
【 Anh trai, anh có thể bớt tự luyến một chút không 】
...
【 Khoan đã, các cậu không thấy nội dung hắn viết à 】
Mộ Dung Việt: Hôm nay vợ đưa tôi đi khám sức khỏe tiền hôn nhân ( Khám sức khỏe tiền hôn nhân là kiểm tra sức khỏe trước khi kết hôn, hôn lễ của chúng tôi vào ngày 1 tháng 2, tôi biết các bạn rất muốn đến, nhưng người quá đông sẽ ảnh hưởng đến trải nghiệm hôn lễ, tôi muốn cho vợ tôi một hôn lễ hoàn hảo nhất, cho nên không thể mời các bạn đến. Tuy nhiên tôi sẽ mở phát sóng trực tiếp cho các bạn, không cần cảm ơn ).
Làm xong kiểm tra sức khỏe tiền hôn nhân, vợ lại đưa tôi đi kiểm tra khoa Thần kinh và Tâm thần ( Khám sức khỏe tiền hôn nhân không có hai hạng mục này, vợ cố ý đưa tôi đi làm. Đúng vậy, vợ chính là quan tâm sức khỏe thân thể tôi như thế đấy. Hơn nữa cậu ấy không báo trước cho tôi, mà coi chúng như một bất ngờ dành cho tôi. Cậu ấy quá yêu tôi rồi ).
Kiểm tra không có vấn đề gì, vợ rất vui, buổi tối không tăng ca, cũng không đi ăn cơm với người khác, chỉ ăn bữa tối do tôi làm ( Cậu ấy rất thích đồ ăn bảo mẫu mới làm, nhưng hôm nay vẫn ăn bữa tối do tôi nấu. Lúc tôi nấu cơm cậu ấy cũng luôn ở bên cạnh tôi, như một chú mèo nhỏ, rất đáng yêu ).
Hôm nay cũng đã ngủ.
