CẶP PHU PHU NGỐC NGHẾCH

Chap 11

Chương 11: “Bằng cấp chẳng lẽ quan trọng hơn tình cảm của chúng ta?”...

 

11

“Cái đó không quan trọng.” Mộ Dung Việt càng để ý đến một chuyện khác: “Bằng cấp chẳng lẽ quan trọng hơn tình cảm của chúng ta?”

Hứa Vị lập tức ngồi thẳng.

Vô nghĩa.

Hắn và Mộ Dung Việt chưa chắc đã đi đến cuối cùng, nhưng tấm bằng đại học sẽ theo hắn suốt đời.

Hứa Vị nghĩ nghĩ, cũng khéo léo trả lời: “Cái đó không quan trọng.”

Hắn nhẹ nhàng đặt tay lên mu bàn tay Mộ Dung Việt: “Quan trọng là tấm lòng của chúng ta khi ở bên nhau.”

“Cậu nói đúng.” Mộ Dung Việt nhìn ngón tay tinh tế đáp lên hổ khẩu của mình, một mặt phụ họa.

Mãi đến khi Hứa Vị về ký túc xá, Mộ Dung Việt mới nhớ ra, vật đính ước...

“Tôi tính mua lại đại học C tặng cho bà xã tôi làm vật đính ước.”

Thư ký Nhậm: “A?”

Ông chủ đang nói cái gì vậy!

“Cậu ấy không cho tôi mua.”

Mộ Dung Việt thở dài, ba phần tiếc nuối bảy phần cưng chiều: “Các cậu đoán xem điều này nói lên điều gì?”

Nói lên Hứa Vị là một người bình thường chứ sao!

Thư ký Nhậm liếc nhìn tài xế, thấy lái rất ổn, hắn mới yên tâm tiếp lời: “Ông chủ, xin thứ lỗi cho sự ngu dốt của tôi, tôi đoán không ra.”

Mộ Dung Việt nhìn thư ký đã gần 30 tuổi: “Cậu còn độc thân, không hiểu cũng bình thường.”

“Điều này nói lên cậu ấy để ý tôi.”

“Cậu ấy đang quản tôi.”

Thư ký Nhậm phụ họa: “Ông chủ anh minh.”

Hắn có chút ghen tị với tài xế.

Tài xế có thể giả vờ không nghe thấy ông chủ đang nói gì.

Mộ Dung Việt dư vị một chút, mới phân phó hắn: “Đúng rồi, trưa mai đặt cho tôi nhà hàng cặp đôi tốt nhất.”

“Tôi muốn thông báo chính thức.”

Cái gì?

Thư ký Nhậm quay đầu nhìn về phía ghế sau: “Hứa Vị biết chuyện này không?”

Mộ Dung Việt thong dong mở lời: “Cậu ấy đã đồng ý ở bên tôi, chỉ là bổ sung một nghi thức thôi.”

Lý trí mách bảo thư ký Nhậm không nên nhúng tay vào vấn đề tình cảm của ông chủ, nhưng tiền thưởng khiến hắn che đi lương tâm mở lời: “Ông chủ, tôi cảm thấy cái này có thể hơi quá nhanh không?”

“Hay là cứ quan sát thêm chút nữa, lỡ như Hứa Vị là vì tiền của ngài thì sao?”

Hắn thật đáng chết mà.

Nhưng nói đi cũng phải nói lại, ai có thể vô tư tiếp nhận một bà chủ keo kiệt (nghĩa bóng) chứ?

Tiền đồ là có thể nhìn thấy được sự u ám.

Mộ Dung Việt giơ tay, ngăn hắn tiếp tục nói: “Thư ký Nhậm, cậu là trợ thủ đắc lực của tôi, lẽ nào không rõ ràng có tiền chỉ là một ưu điểm nhỏ bé không đáng kể của tôi sao?”

“Tôi thậm chí không đưa nó vào phần tự giới thiệu của mình.”

Này, gia tài hàng tỉ mà nhỏ bé không đáng kể sao?

Thư ký Nhậm chỉ có thể rưng rưng phụ họa: “Ông chủ ngài nói đúng.”


Hứa Vị vệ sinh cá nhân xong, xác nhận lịch trình của em gái, đặt điện thoại xuống vừa định ngủ, nghe thấy bạn cùng phòng thảo luận.

La Phi nói mới vừa lướt xem tin tức: “Hóa ra bữa sáng hôm nay là do Khương Lí bao à.”

“Tao mới bảo sao chỉ bày ở khu ký túc xá bên mình.”

Lưu Tuấn: “Không biết có thể bao thêm mấy ngày không. Bát mì bò kia thật sự ngon, lâu rồi không ăn được bát mì thơm như vậy.”

Hứa Vị mở mắt.

Sao lại thành Khương Lí bao rồi?

Nhưng hắn nghĩ lại, hắn cũng không thể đi làm rõ, nói đó là xe bữa sáng Mộ Dung Việt bao cho hắn, hắn còn nửa năm học nữa.

Thôi, Khương Lí dường như người cũng không tệ lắm, coi như là hắn đi.

Hứa Vị tâm bình khí hòa từ bỏ việc truy cứu.

Lúc người không xui xẻo, tâm thái thế mà có thể khoan dung đến vậy.

Hứa Vị cảm khái xong, khi đi vào giấc ngủ trên mặt đều mang theo nụ cười bình thản.

Lúc ý thức tỉnh táo, Hứa Vị liền phát hiện mình lại nằm mơ.

Hắn đang làm bài tập, viết được một lúc liền muốn ngẩng đầu nhìn xem.

Xem số lần nhiều, khó tránh khỏi chạm mặt với tầm mắt giáo viên.

Khi hắn vội vàng cúi đầu, giáo viên từ trên bục giảng xuống đứng bên cạnh hắn.

Ánh mắt dư quang thoáng nhìn góc áo giáo viên, đầu óc hắn thoáng chốc trống rỗng, máy móc tính toán nửa ngày, tính không ra căn nguyên.

Giáo viên chắp tay sau lưng tránh ra, ngoài miệng nhắc nhở: “Làm bài tập của mình cho tốt, đừng nhìn đông nhìn tây.”

Lần nữa ngẩng đầu khi, giáo viên đi tới gõ gõ bàn hắn.

Hắn mới hiểu ra, hóa ra là đang nói hắn.

Nhưng hắn chỉ là muốn xem thời gian.

Cha mẹ còn không cho hắn học phí, huống chi là mua đồng hồ cho hắn.

Ngay cả chiếc đồng hồ điện tử rẻ nhất hắn cũng không mua nổi.

Nếu hắn có một chiếc đồng hồ thì tốt rồi...

Hứa Vị phát hiện không ổn, đã quá muộn.

Trên bàn học xuất hiện một chiếc đồng hồ quả quýt vàng óng.

Mộ Dung Việt!

Hứa Vị mặt đen ngồi dậy, giờ phút này mới nhận ra dụng tâm ác độc của Mộ Dung Việt.

Hắn lúc ấy rõ ràng không khổ sở đến vậy, hơn nữa không lâu sau lần thí nghiệm đó, bạn tốt của hắn liền tặng hắn một chiếc đồng hồ cũ.

Không thể tiếp tục như vậy.

Tuy rằng hắn không thể nhớ ra ký ức nào liên quan đến thời gian, nhưng trước đêm nay, hắn cũng không nhớ ra chuyện này.

Hứa Vị nhìn thời gian, tay chân nhẹ nhàng xuống giường, tìm ra bộ dụng cụ của mình.

Hắn sờ soạng một vòng sau lưng đồng hồ, mới phát hiện nắp sau chiếc đồng hồ quả quýt này có thể mở ra trực tiếp.

Mở nắp sau, đập vào mắt là các bánh răng chồng chất cùng các thanh nối tỏa ra ánh sáng bóng loáng, xen giữa điểm xuyết vài viên đá quý màu xanh u quang, nhìn kỹ mới phát hiện là ốc vít được xử lý đặc biệt.

Hứa Vị nhìn bộ dụng cụ do mình khâu vá từ các quà tặng gia dụng mà trầm mặc.

Hắn cầm lấy tua vít có kích thước thích hợp, chậm chạp không xuống tay được, sợ trên tay dùng một chút lực, sẽ đào xuống viên kim cương.

Mộ Dung Việt đã hủy hoại tác phẩm nghệ thuật này, hắn còn muốn hủy thêm lần nữa sao?

Hứa Vị buông đồ đao, đang định đóng nắp sau, lúc này mới chú ý tới bên trong nắp mở ra, in một hàng tiếng Trung rõ ràng có thể thấy được.

Tôi cũng đang nhớ cậu.

Hứa Vị lật lại xác nhận thời gian.

2 giờ 5 phút sáng.

Rõ ràng đang ngủ.

Hắn đóng mặt đồng hồ lại, một lần nữa lên giường ngủ, khi đặt đồng hồ quả quýt xuống vô cùng cẩn thận—mặt trái hướng lên.

Không đến 7 giờ, Hứa Vị đã dậy sớm.

Hôm nay không cần làm thêm, nhưng có tiết học sớm.

Hắn ra cửa không đánh thức bạn cùng phòng, căn cứ kinh nghiệm, họ thường sẽ dậy lúc 7 giờ 40, cũng có thể là 7 giờ 50.

Hứa Vị rất ít khi cùng họ đi cùng nhau, họ có thể theo kịp giờ học, nhưng hắn thì không nhất định.

Bước ra ký túc xá, chiếc xe buýt sáng chói khoa trương liền xâm nhập tầm mắt Hứa Vị.

Hứa Vị theo bản năng lùi lại.

Hắn nhớ rõ hôm qua đã nói với Mộ Dung Việt có tiết học sớm, bữa sáng tự mình ăn mà.

Hứa Vị mở WeChat, Mộ Dung Việt vừa gửi tin nhắn hỏi tan học có thể đến đón hắn không.

Chỉ chữ không đề cập đến cơm.

Hứa Vị hẹn hắn gặp ở cổng trường, mới đi ra ngoài.

Đến gần mới phát hiện là một chiếc xe hoàn toàn khác so với hôm qua.

Đây là một chiếc xe trà sữa, hai bên bày bảng đứng hình người tỉ lệ 1:1.

Phía trên thân xe phun nhãn hiệu trà sữa và một cái tên khác, Khương Lí.

Đi xuống dán thấy được nhãn chữ to: “Khương Lí tặng trà sữa miễn phí, mỗi người một ly!”

Khu này là khu ký túc xá sinh viên năm tư, chưa đến 8 giờ, trên đường người ít đến đáng thương.

Hứa Vị xếp hàng lãnh một ly.

Hắn uống ly trà sữa trân châu ba phần đường đi về phía khu dạy học, tiện thể xem tin tức.

Hóa ra Khương Lí tối qua đã làm rõ hiểu lầm hôm qua, hơn nữa nói hắn hôm nay chuẩn bị bất ngờ nhỏ.

Hứa Vị nghĩ nghĩ, ấn theo dõi hắn.

Cảm giác đã lâu chưa gặp được nhân loại bình thường như vậy.

Chuông vào học 8 giờ vừa vang lên, một tin tức đặc biệt nhảy ra.

Cô giáo Hoàng: Hứa Vị, em có thời gian không? Đến văn phòng khoa một chút

Hứa Vị: Cô giáo, em đang đi học, khoảng 10 giờ tan học. Có chuyện gì ạ?

Cô giáo Hoàng: Vậy em tan học rồi qua đi, nói chuyện trực tiếp tốt hơn

Hứa Vị suy nghĩ một chút, không nghĩ ra, quyết đoán bỏ qua.

Những ngoài ý muốn xảy ra trên người hắn nhiều không kể xiết, căn bản không phải hắn có thể đoán được.

Chỉ nói với Mộ Dung Việt một chút là có việc đột xuất, liền tiếp tục đi học.

Ngoài dự đoán là, khi hắn nhìn thấy cô giáo Hoàng ở văn phòng.

Trên mặt cô giáo Hoàng cũng có chút xấu hổ: “Hứa Vị, nghe nói em từ chối công việc làm thêm hỗ trợ học tập rồi?”

“Vâng.” Hứa Vị gật đầu: “Hiện tại không cần nữa.”

Cô giáo Hoàng lại quan tâm hỏi hắn: “Là tìm được công việc khác sao?”

Hứa Vị nói thật với cô: “Tạm thời vẫn chưa.”

“A, vậy em...” Cô giáo Hoàng đắn đo câu chữ: “Gần đây em có gặp khó khăn gì về kinh tế không?”

“Cũng không có.” Hứa Vị chủ động mở lời: “Cô giáo, có chuyện gì cô cứ nói thẳng với em đi.”

“Em chịu được.”

Cô giáo Hoàng ngắt lời rất nhiều lần: “Là như thế này, cô bên này nhận được một vài tin đồn, nói em cùng xã hội nhân sĩ có một vài qua lại không được thích hợp cho lắm.”

Cô thật sự không nói nên lời, đưa điện thoại cho Hứa Vị: “Em tự mình xem đi.”

Cô giáo Hoàng lời lẽ thâm thúy nói: “Hứa Vị, nếu em có khó khăn có thể nói với cô, cô sẽ tìm cách giúp em.”

Hứa Vị rũ mắt nhìn vào màn hình điện thoại, trên đó là ảnh chụp hắn bước xuống từ xe Mộ Dung Việt.

Chiếc xe được chụp đặc tả logo, logo xe màu bạc lấp lánh tỏa sáng, là chiếc Cullinan có độ nhận diện rất cao.

Lật tiếp là những siêu xe khác.

Nhìn từ quần áo của hắn, kéo dài gần một năm thời gian.

Hứa Vị trả lại điện thoại cho cô giáo, nghiêm túc giải thích: “Mấy bức sau là cha nuôi em, ông ấy thường xuyên tìm em đi câu cá.”

Chỉ là không ngờ chú Mộ nhiều siêu xe đến vậy.

“Bức ảnh chụp đầu tiên là bạn trai em, anh ấy đích xác rất giàu, nhưng chúng em là quan hệ yêu đương bình thường.”

“Cô giáo Hoàng, em từ chối công việc làm thêm hỗ trợ học tập chủ yếu là vì em gái em đã khỏi bệnh rồi, hiện tại không thiếu tiền như vậy.”

Hứa Vị chia sẻ ảnh chụp chẩn đoán em gái khỏi bệnh cho cô giáo Hoàng.

Cô giáo Hoàng đỡ kính cẩn thận nhìn, “Chúc mừng nha, vậy sau này em quả thật nhẹ nhàng hơn không ít.”

Lúc trước Hứa Vị xin học bổng và công việc làm thêm hỗ trợ học tập, tài liệu về tình hình gia đình đã nộp qua, cô cũng đều có tìm hiểu.

Ba hắn đang ở tù, mẹ là phụ nữ nông thôn, vừa đến Thượng Hải làm việc vặt, em gái mắc bệnh tim bẩm sinh, còn có vài loại bệnh miễn dịch linh tinh.

Nơi đây khiến người ta đau đầu nhất chính là bệnh của em gái hắn.

Lúc Hứa Vị thiếu tiền nhất, xin nghỉ đi làm công đều là xin nghỉ một tháng.

Cô giáo Hoàng đáy lòng cảm thán, cổ vũ Hứa Vị: “Cố lên, cô tin tưởng với năng lực của em khẳng định có thể tìm được một công việc tốt, nhập hộ khẩu Thượng Hải.”

Hứa Vị ngoan ngoãn nghe xong lời dạy bảo của cô giáo Hoàng, từ văn phòng đi ra, tốn 0 giây tìm được kẻ chủ mưu.

Hứa Vị: Là mày đúng không Lục Trì

Hứa Vị: Chờ

Hắn gửi tin nhắn xong tiện tay kéo Lục Trì vào danh sách đen.

Không ngờ lúc không xui xẻo cũng sẽ có phiền não, hắn hiện tại có thể làm chỉ có đe dọa một chút Lục Trì.

Cổng đông đại học C.

Nơi quen thuộc, xe Mộ Dung Việt đang đậu ở vị trí đỗ xe tạm thời.

Hứa Vị vừa từ cổng trường ra, tài xế đã xuống xe giúp hắn mở cửa xe.

Hứa Vị đến gần mới phát hiện, hôm nay là một chiếc Maybach khiêm tốn.

Nếu như bị Lục Trì thấy lại muốn bịa đặt.

Hắn cúi người lên xe.

Mộ Dung Việt lập tức quan tâm: “Xảy ra ngoài ý muốn gì?”

Hứa Vị thuận miệng nói với hắn: “Đã giải quyết.”

Mộ Dung Việt không những không yên tâm, còn có chút ưu sầu: “Cậu như vậy làm tôi cảm giác giữa chúng ta dường như có chút xa cách.”

“Không có.” Là vô cùng xa cách.

Hứa Vị trong lòng nghĩ, ngoài miệng còn phải an ủi hắn: “Thật ra lần này sự anh cũng xuất lực.”

Chỉ là lực ngược hướng mà thôi.

Mộ Dung Việt có năm phần hài lòng, hắn không hài lòng với: “Tôi vẫn muốn tự mình giúp cậu giải quyết phiền phức.”

“Tôi nguyện ý vì cậu chặn lại tất cả mưa gió.”

Hứa Vị rất cảm động: “Lần sau nhất định.”

Mộ Dung Việt hiển nhiên không nghe hiểu hàm ý ẩn chứa, mười phần hài lòng: “Cậu tìm tôi, tôi tùy thời đến.”

Hứa Vị: “Ừm ừm.”

Xe một đường hướng trung tâm thành phố phóng nhanh.

Hứa Vị tò mò lại hỏi địa điểm mục đích, Mộ Dung Việt như cũ không nói, chỉ cười thần thần bí bí.

Hắn cười càng nhiều, Hứa Vị liền không hỏi nữa, chỉ muốn nhảy xe.

back top