Lâm Thời nhận được điện thoại, nhưng không đến gặp t.h.i t.h.ể tôi lần cuối.
Mà là bình tĩnh dặn dò qua điện thoại để xử lý hậu sự của tôi.
Tuần này là ngày hắn được thăng chức, hắn rất bận, tôi biết.
Trong vô số lựa chọn, tôi luôn là người hắn dễ dàng từ bỏ nhất.
Tôi biết hắn không yêu tôi nhiều như vậy.
Nhưng tôi luôn nghĩ mười năm, dù là nuôi một con thú cưng, c.h.ế.t đi cũng sẽ có chút buồn chứ?
Huống chi chúng tôi là người yêu mà hắn tự miệng nói ra.
Hắn không đến là vì không muốn đối mặt với cái c.h.ế.t của tôi, hay là ngay cả màn làm màu cuối cùng này, hắn cũng không thèm làm cho tôi xem?
Tôi nhìn lần cuối khuôn mặt đã được sửa sang của mình, cúi chào cô pháp y.
Đi theo xe đến nhà hỏa táng, đứng một bên nhìn nhân viên đưa cơ thể cứng đờ của mình vào lò lửa, rồi biến thành một chiếc hộp nhỏ.
Hơi muốn khóc.
Thật tủi thân, thật khó chịu.
Trên thế giới này không ai yêu tôi.
Tôi không có tang lễ, vì Lâm Thời ghét người khác phát hiện mối quan hệ giữa tôi và hắn.
Ngày thứ ba, tôi cùng tro cốt trực tiếp được chuyển đến một nghĩa trang ngoại ô.
Ma không ngủ, tôi ngồi trên bia mộ ôm chân lặng lẽ chờ mặt trời mọc rồi lặn.
Chờ đến ngày rời đi cuối cùng.
Lâm Thời cuối cùng vẫn đến, kẹt lại ở ranh giới âm dương giữa lúc tôi sắp đi và chưa đi.
Cơ thể tôi đã bắt đầu tiêu tán, so với trước càng trong suốt hơn.
Một tuần không gặp hắn, hắn hình như tiều tụy đi nhiều.
Hắn giơ tay đốt một ít đồ ăn vặt ném lên đài, như thể đang bố thí cho chó nhỏ.
Tôi nhoài người nhìn thấy thứ hắn đào ra thì sững sờ.
Đó là tro cốt của tôi.
Gió đêm thổi tung những sợi tóc lòa xòa trên trán hắn, thần sắc hắn thành kính và tập trung.
Tôi nhìn thấy Lâm Thời dùng d.a.o nhỏ rạch ngón tay mình, rồi nhỏ m.á.u vào tro cốt.
...
