CẢ ĐỜI TÔI SỐNG NHƯ CÁI BÓNG, GIỜ THÀNH QUỶ LẠI THÀNH CHẤP NIỆM CỦA HẮN

Chương 12

 

Tôi không chờ hắn về đã cuốn gói biến mất.

Hắn sẽ không tìm tôi, vứt bỏ một cái đuôi nhỏ hắn nên cảm thấy vui mừng.

Nhưng Lâm Thời như phát điên.

Khi tôi bị hắn chặn lại trong căn phòng thuê chật hẹp ở một thành phố khác, sự cố chấp đỏ rực trong mắt hắn, khiến tôi cảm thấy sợ hãi hơn bao giờ hết.

Hắn không cho tôi bất kỳ cơ hội giải thích nào, chỉ lạnh lùng đưa tôi trở về căn hộ quen thuộc đó.

Chiếc khóa kim loại lạnh lẽo khóa vào mắt cá chân tôi.

"Trần Sinh."

Hắn cúi xuống xoa nốt ruồi nhỏ bên trong xương hàm tôi, ánh mắt chớp động.

"Mạng của bố anh em còn chưa trả, em đã muốn đi rồi sao?"

Tôi vùi đầu vào gối, im lặng rơi nước mắt.

"Lúc đó anh cũng đưa tay về phía tôi mà, phải không? Tại sao anh lại đối xử với tôi như vậy, anh có tôn trọng tôi không Lâm Thời? Anh có coi tôi là một con người không? Anh dám nói anh thích tôi không... trái tim tôi cũng biết đau mà... anh chỉ là ỷ vào tôi thích anh... anh chính là ỷ vào tôi thích anh..."

Lâm Thời ngồi bên giường không nói gì.

Mãi lâu sau, hắn không nói yêu tôi, chỉ giọng có chút nặng nề: "Sinh Sinh, anh sẽ hủy hôn ước. Chúng ta yêu lại từ đầu nhé."

Hắn lại muốn lừa tôi.

Tôi bị Lâm Thời giam giữ, cuối cùng cũng nhìn rõ bản tính của hắn.

Lâm Thời trong ký ức sạch sẽ và trong suốt đã c.h.ế.t rồi.

Hắn bây giờ chỉ là một tên điên với cảm xúc thất thường.

 

 

back top