Lục Yến đưa tôi về rồi lái xe rời đi.
Biến mất vài ngày không thấy mặt.
Ban đầu tôi không mấy bận tâm, nhưng vài ngày sau càng lúc càng khó chịu trong người.
Cái cơ thể rách nát này, cứ ở một mình là lại sinh bệnh.
Thêm vào đó, lại có những kẻ đáng ghét tìm đến.
Cha tôi không biết tìm được địa chỉ của tôi từ đâu, giận dữ xông đến tận cửa.
"Sao? Không mời tôi vào ngồi à?"
Tôi không thấy có gì đáng nói, qua loa đáp: "Nói xong thì đi đi, đứng mãi ngoài đó lạnh lắm."
Ông ta tức đến mức tái mặt, nói năng không kiêng nể.
"Thẩm Ứng Miên, tao thấy mày đúng là cứng đầu rồi."
"Đừng quên, là ai đã giúp mày leo lên nhà họ Lục?"
"Leo lên? Không phải là bán con cầu vinh sao?"
Ông ta lạnh lùng nhìn tôi, lời nói ngầm chứa cảnh cáo: "Mày nghĩ tìm được việc làm, có được căn nhà riêng, là có thể thoát được sao?"
Sắc mặt tôi đột ngột thay đổi, muốn quay vào nhà đóng cửa lại.
Không may là người đã có sự chuẩn bị từ trước lao ra từ hai bên, trực tiếp đè tôi xuống đất.
Tôi bị buộc phải quỳ xuống, khuôn mặt đang nóng ran áp chặt xuống nền đất lạnh lẽo.
Cha tôi lần đầu tiên quỳ gối trước mặt tôi, sờ lên mặt tôi.
Giọng ông ta ôn hòa: "Miên Miên, về với cha."
"Con bây giờ không còn quan hệ gì với nhà họ Lục nữa."
Mắt tôi quay cuồng, nhưng vẫn nghe rõ từng lời ông ta nói.
Thì ra là Lục Yến đã đích thân đến đòi lại ba mươi triệu.
Và còn nói rất nhiều lời xúc phạm.
Cha tôi không đạt được điều mình muốn, nên lại tìm đến tôi lần nữa.
Ông ta nói: "Nhưng không sao, cha lại tìm cho con một Alpha khác chu đáo và dịu dàng hơn Lục Yến."
Tôi thực sự không nói nên lời, không thể dùng ngôn từ để diễn tả cảm xúc lúc này.
Thất vọng hay tuyệt vọng?
Có lẽ là cả hai, hoặc có lẽ không là gì cả.
Là do tôi quá ngây thơ, tưởng rằng bán mình cho nhà họ Lục, có công việc và nhà cửa là có được tự do.
Cuối cùng mới phát hiện ra không có ai thực sự cho tôi cái gì cả.
