Dưới ảnh hưởng của pheromone Alpha, miếng dán ngăn chặn dần mất tác dụng, từng sợi pheromone Omega rỉ ra từ tuyến thể.
Tấm rèm cửa dày trong phòng chặn hết ánh sáng, tạo nên không khí vô cùng ngột ngạt.
Khắp nơi đều là pheromone của Lục Yến, tôi nhất thời không phân biệt được vị trí của anh ta, cũng không nhìn thấy bóng dáng anh ta.
Tôi cảm thấy cơ thể càng lúc càng nóng, đầu óc cũng càng lúc càng mất tỉnh táo.
Trong cơn mơ màng, tôi nghe thấy giọng Alpha cáu kỉnh vang lên, "Cút ra ngoài."
Ngay sau đó, có tiếng đồ vật bị đập vỡ, mảnh vỡ văng lên mặt tôi.
Tôi đã không còn chỗ nào để trốn, bị một vết cắt cứa vào mặt.
Dường như có giọt m.á.u rỉ ra, dưới sự kích thích của cơn đau, tôi lấy lại được chút tỉnh táo ngắn ngủi.
Lục Yến vẫn đang trút giận, pheromone nhuốm màu bão tố sắp kéo đến, đè nén khiến tôi khó thở.
Tôi nhắm mắt lại, nghĩ rằng cứ thế này mà nghẹt thở c.h.ế.t đi cũng tốt, chỉ là lúc ra ngoài có hơi mất mặt.
Dần dần, một khối pheromone lớn tiến lại gần tôi, tôi đoán là Lục Yến đã đến.
Tôi gắng sức mở mắt, nhưng cũng chỉ nhấc được một chút mí mắt, lờ mờ thấy một hình bóng cao lớn.
Một bàn tay lạnh buốt đột ngột bóp lấy cổ tôi, tôi nghe thấy giọng Alpha lạnh lùng: "Ai cho cậu vào đây?"
Tôi muốn giải thích, nhưng không khí loãng khiến tôi không thể nói được một lời, càng không thể thoát khỏi sự kiềm chế của anh ta.
Lục Yến cúi sát hơn, anh ta chú ý đến khuôn mặt bị thương của tôi, bàn tay kia có chút ác ý lau đi giọt máu.
Cơn đau khiến tôi mất hết sức lực, đành để mí mắt cụp xuống.
Lúc nhắm mắt, tôi thấy anh ta đưa ngón tay vào miệng mình, vẻ mặt lộ ra sự thỏa mãn.
