BỊ BÁN CHO ALPHA LÀM OMEGA, TÔI DÙNG MỌI CÁCH CHẠY TRỐN NHƯNG THẤT BẠI

Chương 17

Một giờ trước.

Lục Yến đang lái xe đến một đoạn đường hẻo lánh.

Vài chiếc xe với ý đồ xấu đột nhiên từ phía sau lao tới, tạo thành thế bao vây.

"Ngồi vững." Lục Yến ném cho tôi một câu.

Ngay lập tức tăng tốc độ xe, cố gắng cắt đuôi đối phương.

Tôi nắm c.h.ặ.t t.a.y vịn, nhìn những chiếc xe truy đuổi không ngừng qua gương chiếu hậu, sự bất an trong lòng dần được phóng đại.

Lục Yến thì bình tĩnh chỉ đạo tôi lấy điện thoại của anh ta gọi điện: "Bảo họ lập tức đuổi theo."

"Được."

Không lâu sau, tôi nhìn lại gương chiếu hậu, thấy có thêm vài chiếc xe, đang cố gắng ngăn chặn.

Tôi thở phào nhẹ nhõm hỏi Lục Yến: "Anh đã phòng bị từ trước rồi sao?"

"Ừm."

"Vậy tại sao không..."

Cú va chạm mạnh khiến chiếc xe chao đảo, cũng nhấn chìm lời tôi chưa nói hết.

Trứớc mắt tôi một trận rung lắc, Lục Yến đã cố gắng hết sức để cứu vãn.

Khoảnh khắc cuối cùng xe bị lật nghiêng, anh ta vượt qua khoảng trống ở giữa, ôm chặt lấy tôi che chắn bên dưới.

Kính vỡ văng tung tóe, tôi ngửi thấy mùi m.á.u tanh nhẹ.

Sau cơn choáng váng, người của Lục Yến đã chạy đến bên xe: "Thiếu gia, ngài và Thẩm tiên sinh có sao không?"

Lục Yến từ từ buông tôi ra, nhẹ giọng hỏi: "Có bị thương không?"

Tôi lắc đầu, không nói gì.

Khi ra khỏi xe, tôi vẫn còn chưa hoàn hồn, hoàn toàn dựa vào Lục Yến dẫn đi.

Người của anh ta báo cáo tình hình, nghe mô tả cảnh tượng vô cùng thê thảm.

Nhưng Lục Yến đã che mắt tôi suốt, tôi chỉ có thể tưởng tượng khung cảnh đó.

Sau đó chúng tôi đổi sang xe khác đi thẳng đến bệnh viện, may mắn là không có vấn đề lớn, ngoại trừ vai Lục Yến bị kính cứa vào.

 

 

back top