Đó là nơi tôi chưa từng đến bao giờ, tiếng nhạc vang trời nhức óc, nhiều người lẫn lộn với nhau, khiến tôi cảm thấy vô cùng khó chịu.
Thậm chí có rất nhiều người bạo dạn nhìn chằm chằm vào chúng tôi.
Lục Duy Nhất dường như không hề hay biết, dẫn tôi đi thẳng lên phòng bao tầng hai.
Vừa bước vào, tôi đã chú ý đến Lục Yến đang ngồi ngay chính giữa.
Anh ta nghe thấy tiếng mở cửa, quay người lại với khuôn mặt tươi cười, nhưng ngay khi nhìn thấy tôi, sắc mặt anh ta đột ngột âm u xuống.
Lục Yến không vui chất vấn: "Lừa không được tôi, thì tìm đến Duy Nhất à?"
Tôi cảm thấy rất bối rối, đặc biệt là khi thấy những người trong phòng bao đang đánh giá tôi, chỉ muốn chạy trốn ngay lập tức.
"Anh, không phải anh ấy, là em dẫn anh ấy đến." Lục Duy Nhất giải vây cho tôi.
Sau đó, cậu ấy ghé sát tai Lục Yến nói gì đó, chỉ thấy Lục Yến nhìn tôi không vui, nhưng vì yêu cầu của em trai, anh ta cũng gật đầu đồng ý.
Lục Yến lại nhìn tôi với vẻ mặt không cảm xúc, "Cậu không thiếu tiền sao? Lại đây, chơi game thắng thì sẽ đưa cho cậu."
Tôi không hiểu ý họ là gì, và tôi hoàn toàn không biết chơi trò chơi nào cả.
Dưới ánh mắt xem kịch vui của mọi người, tôi cắn răng nói: "Tôi không biết chơi."
"Không sao, sẽ có người dạy cậu."
Xem ra không định bỏ qua cho tôi rồi, tôi cố gắng chịu đựng sự khó chịu của cơ thể, khẽ hỏi Lục Yến: "Thua thì sao?"
Lục Yến không cần suy nghĩ đã nói: "Thua thì cầm cố cậu lại đây."
Có người trong phòng bao buông lời chọc ghẹo không có ý tốt: "Lục thiếu, Omega như vậy, ngài cũng đành lòng sao?"
"Lục thiếu không hiếm lạ, tôi thì hiếm lạ đấy."
Lục Yến ngồi yên tĩnh, nghe thấy tiếng cười đùa của mọi người cũng chỉ liếc nhìn hai cái, không nói một lời.
Ngược lại, Lục Duy Nhất có chút không đành lòng, phản bác lại: "Lời nói đùa của anh tôi, mấy người cũng tin sao? Có đến lượt mấy người lên tiếng không?"
Tôi vừa biết ơn vừa bối rối nhìn cậu ấy. Rõ ràng là cậu ấy đưa tôi đến, giờ lại là cậu ấy nói giúp tôi.
