"Đừng chạm vào tôi, tôi tự đi được." Tôi nhìn mấy gã vệ sĩ to con trước mặt, cố gắng giữ bình tĩnh và quát lên.
Nhưng họ chẳng hề bận tâm, chỉ biết nghe theo lệnh của gia chủ nhà họ Thẩm, ngày đêm giám sát tôi để ngăn tôi bỏ trốn.
Tôi thực sự đã chạy trốn, ngay khi biết mình sắp bị "bán" vào nhà họ Lục.
Nhảy cửa sổ, trèo tường, trốn tứ phía—tất cả đều thất bại.
Hôm nay là ngày tôi sẽ bị đối xử như một món hàng để người ta tùy ý lựa chọn.
Và cái gọi là cha mẹ tôi lúc này đang lạnh lùng đứng nhìn mọi chuyện từ xa.
Trong mắt họ, lợi ích mới là giá trị vĩnh cửu.
Đáng tiếc là ngay từ khi sinh ra, tôi đã định sẵn sẽ phân hóa thành Omega, không thể trở thành Alpha mà họ mong đợi.
Cha nhíu chặt mày, thiếu kiên nhẫn ra lệnh: "Bắt nó lại."
Mấy tên vệ sĩ nghe lệnh hành động, lần nữa kiềm chặt tôi.
Tôi cố gắng giãy giụa lần cuối, vừa có chút động tĩnh, liền nghe cha lên tiếng: "Nếu còn chạy trốn, hãy dùng áp chế pheromone với nó."
Những lời lạnh lẽo đập vào tim, tôi đau buồn nhìn sang người mẹ dịu dàng ở bên cạnh.
Mong bà có thể nói giúp tôi một lời, dù chỉ một lần thôi cũng được.
Thế nhưng, bà thậm chí còn không bố thí cho tôi một ánh mắt, khoác tay cha rồi quay người bước ra cửa.
Tôi bị kéo đi, lảo đảo bước theo sau họ, nuốt xuống vô số tủi nhục và đau khổ.
Rõ ràng đã biết kết quả, nhưng vẫn không nhịn được mà mong chờ.
Tôi tự giễu cợt một tiếng, lòng c.h.ế.t lặng nhìn phong cảnh không ngừng lùi lại ngoài cửa sổ.
Chiếc xe cuối cùng dừng lại trước cổng nhà họ Lục.
Vừa bị đẩy xuống xe, từ xa tôi đã thấy những người nhà họ Lục với vẻ mặt lo lắng.
Mẹ lập tức khoác lên nụ cười hiền hậu, ghé sát tai tôi dặn dò nhỏ nhẹ:
"Đừng có bất kỳ hành động nào khác, nếu không đừng trách ta không còn tình mẹ con."
Tôi gật đầu đồng ý: "Con biết rồi."
