Nằm trong vòng tay Lục Vọng Tân, cảm nhận cơ thể nóng bỏng và nhịp tim mạnh mẽ bên cạnh.
Tinh thần tôi thư thái hơn bao giờ hết.
Và tôi cũng không kìm được mà hỏi một câu có chút ủy mị.
“Lục Vọng Tân, ngoài việc giỏi l.à.m t.ì.n.h một chút, thông minh một chút, nhà có tiền một chút, hình như tôi cũng chẳng có ưu điểm gì khác.”
“Tại sao anh lại thích tôi?”
“Dù sao bây giờ anh cũng là Lục tổng nổi tiếng, sau này gặp Omega trẻ trung, xinh đẹp, lại ngoan ngoãn, anh có đá tôi đi không.”
Tôi vốn nghĩ Lục Vọng Tân sẽ nói những lời thề non hẹn biển để dỗ dành tôi.
Không ngờ anh ấy chỉ ôm tôi vào lòng chặt hơn.
Quyến luyến hôn lên những sợi tóc rũ xuống trán tôi.
Không chút do dự nhét hợp đồng chuyển nhượng cổ phần dưới gối vào lòng tôi.
“Thẩm Châu, hiện tại tôi yêu em.”
“Tương lai khó lường, nhưng tôi sẽ không cho phép mình của tương lai phản bội em.”
“Ký tên vào đi, tôi là của em, công ty cũng là của em.”
“Cho nên Châu Châu, thương hại tôi đi, để tôi được ở bên em kiếm sống cả đời này.”
Công ty là tâm huyết của Lục Vọng Tân, tôi sẽ không bao giờ lấy.
Vì vậy.
“Lục Vọng Tân, kể cho tôi nghe câu chuyện của anh đi.”
Nghe yêu cầu của tôi, Alpha cười ngây ngô như một thằng ngốc, dính lấy tôi và để lại vài vết răng rõ ràng trên xương quai xanh của tôi.
“Châu Châu, em có biết không?”
“Tôi đã biết em từ rất lâu rồi.”
“Lúc đó em đẹp trai, tính cách tốt, bạn học trong trường luôn thích tụ tập quanh em.”
“Chiều thứ Sáu hàng tuần, em hầu như đều đi ăn tiệc với bạn học ở quán nướng phía sau trường.”
“Nhìn thấy các em nâng ly chúc tụng, kể về những lời nói hùng hồn, ngông cuồng của tuổi học trò, tôi luôn không kìm được mà mỉm cười ngốc nghếch.”
“Lúc đó điều kiện gia đình tôi không tốt, tôi giúp việc ở quán nướng cũng chỉ miễn cưỡng duy trì cuộc sống.”
“Sau này, bố mẹ tôi qua đời vì tai nạn xe hơi, tôi trở thành đứa trẻ không ai muốn.”
“Những người thân nhận nuôi tôi sau khi chiếm đoạt tài sản thì lại đá tôi đi như một quả bóng.”
“Thiên đường của tôi gần như sụp đổ, tính cách trở nên cực đoan, chỉ muốn cùng những người thân bắt nạt tôi cùng rời khỏi thế giới này.”
“Có lẽ ngay cả em cũng không nhớ, ngày hôm đó em say rượu nhìn thấy tôi ngồi ở lề đường, tiện tay ném cho tôi một chiếc đồng hồ.”
“Nhờ chiếc đồng hồ đó, tôi học xong đại học, vượt qua khoảng thời gian khó khăn nhất trong đời.”
Lục Vọng Tân dán chặt vào người tôi.
Giọng nói mang theo sự vui sướng đến khó tin.
“Vốn dĩ tôi nghĩ chúng ta sẽ không bao giờ có giao thoa.”
“Nhưng tôi đã rất may mắn.”
“Vầng trăng rủ lòng thương, rơi vào vòng tay tôi.”
