Kể từ lần trước Phương Phùng giúp đỡ Kiều Quân, Kiều Quân cũng đã hoàn toàn chấp nhận cơ thể hiện tại của mình.
Tuy nhiên, đối với sự giúp đỡ của Phương Phùng dành cho anh, đã có vài lần anh muốn nói rồi lại thôi.
Anh đã quyết định sống sót với thân phận Omega.
Trước đây anh là Beta, chuyện anh và Phương Phùng ngủ chung, ở chung có tính chất giống như việc Tòng Diêm và Lệ Kiêu thân nhau đến mức có thể mặc chung một cái quần.
Mặc dù bản chất tình cảm của hai người hiện tại không hề thay đổi, nhưng rốt cuộc… có một số thứ vẫn đã thay đổi.
Có những thứ dù dùng tình bạn để giải thích cũng khó có thể khiến người khác chấp nhận.
Anh thì không sao, anh chưa bao giờ nghĩ đến việc tìm bạn đời, về sau cũng sẽ không muốn tìm một Alpha bạn đời. Nhưng Phương Phùng thì khác.
Bạn đời tương lai của Phương Phùng sẽ không chấp nhận loại chuyện này.
Việc Alpha và Omega ở chung một phòng vốn đã là vượt rào.
“Cho nên… những việc này đã có thể tự mình làm được rồi,” Kiều Quân chột dạ cúi đầu, không dám nhìn Phương Phùng, “… Tớ biết cậu đối với tớ không có ý đó, nhưng mà… bạn đời tương lai của cậu sẽ để ý.”
“Thật sao?”
Kiều Quân không biết Phương Phùng đang có biểu cảm gì, giọng cậu rất trầm, như bị đả kích.
Xét một cách công bằng, nếu không có Phương Phùng luôn ủng hộ anh, con đường của anh sẽ càng thêm vất vả.
Nhưng mà sự chuyển hóa giới tính dường như đột nhiên dựng lên một bức tường chắn trong suốt giữa hai người họ.
Khó có thể vượt qua.
“Vậy nếu tôi nói,” Phương Phùng chậm rãi vươn tay, bàn tay hơi lạnh nâng mặt anh lên. Kiều Quân nhìn thấy vẻ kinh ngạc của mình trong mắt Phương Phùng, “Bạn đời mà tôi muốn, chính là cậu thì sao?”
Tên này không hề nói đùa.
Kiều Quân rất khó tin lời Phương Phùng vừa nói, “Không thể nào!”
Anh trở tay nắm lấy tay Phương Phùng, vội vàng nói: “Cậu không cần phải vì giúp tớ mà nói loại lời này!”
“Chúng ta hai người sao có thể, sao có thể…” Kiều Quân nói năng lộn xộn, “Sao có thể trở thành bạn đời!”
“Tại sao lại không thể?”
“Bởi vì tớ không thích cậu, và cậu cũng không thích tớ!”
Anh nói thẳng thừng.
Có một khoảnh khắc, đôi mắt Phương Phùng trở nên càng sâu thẳm, khiến người ta không thể nhìn thấu. Nó cho anh một cảm giác rất kỳ lạ, như có thứ gì đó muốn phá vỡ lớp vỏ bọc, trồi lên mặt nước.
Nhưng chỉ thoáng qua.
Kiều Quân quy kết điều đó là do sự kiêu ngạo không dung thứ bị xâm phạm của một Alpha đỉnh cấp.
Rốt cuộc Phương Phùng có lẽ lần đầu tiên bị người khác từ chối, bị từ chối lời cầu hôn kết làm bạn đời.
Phương Phùng thật sự đã hy sinh rất nhiều vì tình bạn của hai người họ.
Kiều Quân rất cảm động.
“Phương Phùng, cảm ơn cậu, nhưng cậu không cần phải làm đến mức này vì tớ, thật sự.”
“… Ừm. Xin lỗi, đã đưa ra đề nghị này.”
Màn tấn công bất ngờ kết thúc bằng thất bại. Phương Phùng không miễn cưỡng, một lần nữa lui về giới hạn an toàn mà Kiều Quân đã vạch ra cho cậu, ngủ đông chờ đợi thời cơ thật sự.
Kiều Quân hoàn toàn không hề hay biết điều này, cười nói: “Cậu cũng vì tớ mà.”
________________________________________
Thời gian trôi qua khá nhanh, một tháng sau khi kỳ thi tuyển sinh đại học kết thúc, Kiều Quân có thể nhận bằng tốt nghiệp.
Vào thời điểm cuối cùng này, Kiều Quân vô cùng cảnh giác, sợ rằng sơ suất một chút sẽ thua ở phân đoạn không thể đoán trước nào đó.
Vì thế anh thậm chí an phận không tìm việc làm thêm nữa. May mắn là kỳ thi lớn sắp đến, cũng không ai cảm thấy có gì không ổn.
Tự do và độc lập đang vẫy gọi anh.
Kiều Quân càng thêm nỗ lực, ngay cả khi ở chung với vài người khác, anh cũng mang dáng vẻ như xuất thần ngoài cõi tiên, học đến mức tẩu hỏa nhập ma cũng chỉ đến thế mà thôi.
Cuối cùng cũng đến ngày kỳ thi kết thúc.
Kiều Quân nhẹ nhõm bước ra khỏi phòng thi. Bầu trời bên ngoài sáng sủa không mây, mang lại cho người ta hy vọng tốt đẹp.
Cho dù tương lai có bao nhiêu điều không biết, anh cũng sẽ không sợ hãi. Trải qua ba năm này, anh đã trưởng thành hơn rất nhiều, không còn là đứa trẻ không làm được gì cả.
________________________________________
Ngày tốt nghiệp, là một trong số ít trường hợp trường học không còn đề phòng sự tương tác Alpha-Omega. Trong phút chốc, vô số cặp đôi chuyện tình dưới lòng đất cuối cùng không cần phải che giấu nữa.
Cũng có Alpha và Omega chọn thời điểm này để tỏ tình với người mình thầm mến.
Trên diễn đàn, bài đăng về việc liệu các thành viên hội hậu viện của Phương Phùng có nên liều thêm lần cuối hay không đã được thảo luận sôi nổi nhất. Xem ra, người được yêu thích cũng sẽ rất vất vả.
Kiều Quân đang bê thùng giấy đi qua, từ xa thấy Lệ Kiêu, người thường ngày không đứng đắn, cũng đang bị một Omega đỏ mặt tỏ tình.
Lệ Kiêu hiếm hoi mà luống cuống tay chân.
Kiều Quân cười nhạo cậu trong lòng.
“Kiều Quân!” Có người chạy đến bên cạnh Kiều Quân.
Thành Dật Trí trông như vừa vận động kịch liệt, trên trán lấm tấm vài giọt mồ hôi, thần sắc nôn nóng.
Kiều Quân nghi hoặc: “Xảy ra chuyện gì?”
“Không có gì, tôi vừa rồi không tìm thấy cậu, chạy đi hỏi họ mới biết cậu ở đây, may mà tôi đuổi kịp.”
Kiều Quân bị hắn chọc cười: “Tớ cũng sẽ không đi đâu cả, cậu ở đó đợi tớ là được, chạy tới không mệt sao?”
Thành Dật Trí nghiêng đầu thấy nụ cười rạng rỡ ấm áp của anh, gió nhẹ nhàng lướt qua cánh hoa, tim hắn cũng run lên.
Hắn khẽ mấp máy môi với Kiều Quân, cuối cùng không trả lời.
Hắn nhận lấy thùng giấy trong tay Kiều Quân, “Nặng lắm phải không, tôi giúp cậu.”
“Cậu vất vả chạy đến đây là để làm cu-li cho tớ à.”
Có một thùng giấy lớn và một thùng nhỏ. Thùng lớn do Thành Dật Trí bê, Kiều Quân không còn cách nào khác chỉ có thể bê thùng nhỏ, cố gắng không để Thành Dật Trí quá mệt.
“Không phải,” Thành Dật Trí vô thức căng thẳng, “Có vài lời muốn nói với cậu.”
Kiều Quân cho rằng hắn muốn nói lời từ biệt, ít nhiều cũng có chút phiền muộn, vì thế nói khẽ: “Sau này không gặp được cậu, có lẽ tớ sẽ trở nên cô đơn.”
________________________________________
Trước khi thật sự quen biết Kiều Quân, Thành Dật Trí đã nghe nói về cái tên Beta này.
Người đi theo Phương Phùng, không có bối cảnh gì trong nhà, làm vài việc vặt nhàm chán để kiếm tiền tiêu vặt.
Nghe nói rất biết nịnh bợ người khác, và mọi người đều không dám làm khó anh vì thái độ bất thường của Phương Phùng đối với anh.
Lại nghe nói lớn lên cũng xinh đẹp hiếm có. Chơi với loại Beta này không cần lo lắng chuyện tin tức tố, coi như đồ chơi tiêu khiển cũng không tệ. Đương nhiên loại chuyện này họ chỉ dám đánh giá sau lưng, ai biết truyền ra ngoài Phương Phùng sẽ làm gì họ.
Nhắc đến người này, không quá ba câu sẽ liên hệ đến Phương Phùng.
Và lúc đó, điều Thành Dật Trí không muốn nghe nhất, chính là cái tên Phương Phùng.
Mỗi khi nhắc đến, hắn tất nhiên sẽ mặt đen sầm, đóng sầm cửa bỏ đi, để lại những người khác nhìn nhau.
Buồn muốn chết, những người xung quanh đều là một lũ phế vật chỉ biết nghe lời Phương Phùng như sấm đánh. Hắn xách bóng đi thẳng đến sân vận động.
