Thủ tục ly hôn ở Khu Đệ Tam quả nhiên hoàn thiện. Tang Doanh và Lục Bạc An làm thủ tục rất thuận lợi, nhưng Lục Bạc An quyền cao chức trọng, tài sản danh nghĩa đông đảo, muốn phân chia rõ ràng vẫn tốn một khoảng thời gian nhất định.
Trong lúc đó Tang Doanh gặp mặt Tang Chi ở quán cà phê. Tang Chi cả dịp Tết đều không nhìn thấy Tang Doanh, khó khăn lắm mới gặp được, quan sát cậu hồi lâu, xụ mặt không vui, “Gầy đi.”
Tang Doanh nói: “Đã nói với cậu, tôi bị ốm một trận.”
“Rốt cuộc là bệnh gì, lâu như vậy đều không thể ra khỏi cửa?”
Tang Doanh chỉ cười.
Sắc mặt cậu hơi tái nhợt, tinh thần nhìn không tính là quá tệ cũng không tính là quá tốt, nghĩ đến là do bệnh nặng mới khỏi, Tang Chi vì thế tạm thời bỏ qua cậu, đẩy đĩa bánh ngọt trong tầm tay sang.
“Bánh kem hạt dẻ ở đây không tệ, cậu mau thử đi.”
Khi họ nói chuyện phiếm, đa số là Tang Chi nói, Tang Doanh nghe. Bất quá Tang Chi nhìn qua có chút thất thần, tay khuấy cà phê ngẫu nhiên dừng lại, nhìn chằm chằm Tang Doanh do dự không biết nên nhắc tới như thế nào.
Vẫn là Tang Doanh mở lời trước: “Muốn hỏi cái gì?”
Tang Chi trừng mắt nhìn cậu một cái. Nàng lưu giữ tóc xoăn dài đen nhánh, sinh ra xinh đẹp dị thường, lại được che chở quá tốt, khi trừng mắt nhìn người kỳ thực không có nửa phần khí thế, nhưng trước mặt Tang Doanh, Tang Chi không thường có dáng vẻ em gái, luôn tự giác muốn chăm sóc cậu nhiều hơn.
“Cậu biết tôi muốn hỏi cái gì.” Tang Chi nói. Dừng lại, nàng ném thìa cà phê, “Cho nên cậu tại sao muốn ly hôn với Lục Bạc An? Hắn có phải lại bắt nạt cậu không?”
“Cậu quên rồi sao? Cậu lúc trước phản đối chúng ta kết hôn, ly hôn chẳng lẽ không phải chuyện đã được dự kiến?”
Tang Chi cau mày, “Cậu nói cậu từ nhỏ đã thích Lục Bạc An.”
“Bằng không làm sao làm cậu đồng ý?” Tang Doanh ngữ khí bình thản, “Đều là lời nói dối thôi.”
“Nhưng mà——” Nhưng mà Tang Chi thấy Tang Doanh sau khi kết hôn vẫn luôn rất vui vẻ, ban đầu nàng cũng nghĩ là lời nói dối, sau này cơ hồ phải tin tưởng Tang Doanh.
“Một năm thời gian đổi lấy tự do cả đời, là tôi kiếm lời.” Đối diện ánh mắt không tán đồng của Tang Chi, Tang Doanh uống một ngụm cà phê, “Sau này tôi đều không cần phải đi liên hôn nữa.”
“Nếu là người thích cậu, liên hôn cũng chưa chắc là chuyện xấu.” Tang Chi chống cằm, bắt đầu trầm tư tính toán, “Cái nhà họ Ngụy kia…… Gọi Ngụy gì ấy nhỉ, hắn thích cậu lâu như vậy, vốn dĩ đã sắp đến cửa rồi, nếu không phải bị Lục Bạc An giành trước…… Còn có Nguyên Chi Ký học cùng chúng ta hồi cấp ba, cái này cậu chắc hẳn phải nhận ra chứ — nghe nói hắn hiện tại còn chưa kết hôn đâu, cậu xem……”
Thấy Tang Chi càng nói càng thái quá, Tang Doanh kịp thời cắt ngang nàng, “Nguyên Chi Ký tôi nhận ra, chúng tôi chỉ là bạn học bình thường mà thôi. Còn có nhà họ Ngụy cậu nói, tôi nghe cũng chưa nghe qua, làm gì có chuyện gì đến cửa gì giành trước, cậu đừng có nói bậy.”
“Cậu không biết? Không nên nha, lúc đó tôi nghe thấy ba đang nói chuyện này. Tôi tưởng cậu từ chối. Cậu không thể hiểu nổi liền rống rống muốn kết hôn, ai khuyên cũng không ngăn được, đâu ra thời gian cho người ta chuẩn bị, Lục Bạc An……” Liếc thần sắc Tang Doanh, giọng Tang Chi nhỏ dần, “Được rồi được rồi, tôi không nhắc tới nữa là được.”
An tĩnh một hồi lâu, Tang Chi tùy ý chọc vào đĩa bánh kem tinh xảo, hỏi Tang Doanh: “Nhất định phải đi sao?”
“Chỉ là đi ra ngoài giải sầu.” Tang Doanh nói.
“Ai biết cậu có thể hay không giống lần trước, nói biến mất là biến mất.” Tang Chi bị chuyện Tang Doanh đột nhiên mất tích năm trước dọa sợ, không mấy tin lời giải thích “giải sầu” mà Tang Doanh đưa ra. Nàng luôn cảm thấy hôn nhân của Tang Doanh và Lục Bạc An không đơn giản như vậy, có lẽ lần đó chính là điềm báo ly hôn của Tang Doanh và Lục Bạc An.
Tang Doanh an ủi mà cười với Tang Chi, “Lần này sẽ không, tôi bảo đảm.”
“Vậy cậu khi nào trở về?”
Tang Doanh nghĩ nghĩ, “Đi khắp nơi một chút nói, sẽ không quá nhanh trở về.”
Trầm mặc một chút, Tang Chi nói: “Như vậy cũng tốt.”
Nàng nhẹ nhàng đặt tay lên mu bàn tay Tang Doanh đặt trên mặt bàn, nghiêm túc nhìn cậu, “Tiểu Doanh, cậu phải vui vẻ. Bất kể thế nào, cậu vui vẻ là tốt nhất.”
Tang Doanh trở tay nắm lấy tay Tang Chi. Họ nắm chặt ngón tay, giống như hồi còn chưa lớn, một lực lượng không lời từ bàn tay truyền lại. Tang Doanh nói: “Tôi biết.”
Thủ tục ly hôn thuận lợi kết thúc. Lục Bạc An chia cho Tang Doanh một khoản tiền lớn cùng quỹ ủy thác, còn có vô số bất động sản ở khắp nơi trên thế giới, đủ để Tang Doanh 800 đời ăn uống không lo.
Tài sản ly hôn như vậy, bất cứ ai nhìn thấy cũng phải kinh ngạc, sau đó khen một tiếng khảng khái.
Tuy nhiên, trên thực tế, người biết việc Lục Bạc An ly hôn ở Khu Đệ Tam không nhiều. Toàn bộ quá trình ly hôn đều được giữ bí mật, không hề để lộ ra nhiều tiếng gió.
Vừa lúc họ kết hôn cũng kết hôn một cách bí ẩn, Tang Doanh đối với điều này không có gì dị nghị.
Ban đầu Tang Doanh từ chối phần lớn tài sản mà Lục Bạc An đưa cho, chỉ giữ lại một ít cho mình.
Nhưng cuối cùng hiệp nghị ly hôn cậu nhận được lại không tham khảo ý muốn của cậu. Để mau chóng kết thúc, Tang Doanh vẫn lựa chọn ký tên.
Ngày rời khỏi Lục gia, mùa đông đã hoàn toàn qua đi. Gió xuân thổi nở khắp vườn cây xanh, trong không khí tràn ngập hương cỏ cây ẩm ướt. Vẫn chưa đến mùa hoa lam hoa doanh và hoa kim ngân nở.
Quản gia và Thư Hoán đến tiễn Tang Doanh. Thư Hoán cũng hỏi Tang Doanh câu hỏi tương tự, đi đâu, và bao lâu sẽ trở về.
“Cứ tùy tiện đi dạo, dạo chán thì trở về.” Tang Doanh trả lời như vậy.
“Nếu không có dạo chán, thì vĩnh viễn không trở lại sao?” Thư Hoán hỏi.
Tang Doanh cong mắt không nói gì, Quản gia bên cạnh thở dài.
Tang Doanh còn đặc biệt nói lời cảm ơn với Quản gia: “Cảm ơn ngài một năm qua đã chiếu cố, hy vọng ngài bảo trọng thân thể.”
Trong khoảng thời gian này khóe mắt Quản gia lại sinh ra thêm mấy nếp nhăn. Ông trầm giọng nói: “Ta không có gì có thể chiếu cố được cho cậu, cậu rất hiểu chuyện, các cậu……”
Lời nói không nói xong, người lớn tuổi lắc đầu, không nói nữa.
Sau đó Tang Doanh rời khỏi Thủ đô, rời khỏi Khu Đệ Tam. Tài sản cậu được chia đủ để cậu lang thang không mục tiêu khắp thế giới.
Trời đất bao la, phong cảnh dồi dào. Tang Doanh đi rất nhiều nơi, gặp được rất rất nhiều cảnh đẹp và phong tục.
Cậu thường không dừng lại, rất nhanh sẽ đi tiếp một chặng, thỉnh thoảng ở lại một thời gian ở nơi thích hợp, nhưng cũng không sao cả thích hay không thích, khi rời đi cũng không cảm thấy lưu luyến nhiều.
Người đời thường dùng du lịch để chữa lành chính mình, họ tìm kiếm hoặc chấp nhận bản thân trong chuyến đi, nhưng Tang Doanh chỉ cảm thấy ánh nắng từ từ, thời gian như nước chảy.
Có lẽ cậu vẫn luôn không đi ra khỏi căn phòng chứa đồ năm mười ba tuổi kia. Cậu bị vây khốn quá lâu, sớm đã không còn nhớ rõ nên làm thế nào để thưởng thức phong cảnh bên ngoài.
Nhưng mà không sao cả. Tang Doanh đã hao phí mười ba năm thời gian trên người Lục Bạc An, sau này còn có quãng đời dài như vậy. Cậu sẽ chờ đến ngày bước ra khỏi đó. Có thể là ngay ngày mai, cũng có thể cần thêm một mười ba năm nữa.
Bao lâu Tang Doanh cũng chịu được.
