Sáng sớm ngày Đông Chí, Tang Doanh lần đầu tiên cảm nhận được thai động.
Ban đầu Tang Doanh không thể tin được, tưởng là ảo giác. Thận trọng đặt tay lên bụng dưới, cậu nghiêng tai đợi một lúc. Trong bụng lại đột nhiên khẽ động một chút.
Giống như cánh bướm đậu trên ngón tay, nhẹ nhàng rung cánh một cái.
Tang Doanh chưa bao giờ rõ ràng cảm nhận được sự tồn tại của đứa bé kia đến thế.
Chỉ là chưa được bao lâu, Tang Doanh bị cưỡng bức đặt lên bàn mổ.
Tang Doanh liều mạng phản kháng, dùng hết toàn thân sức lực giãy giụa. Đèn mổ chói mắt trên bàn mổ chiếu thẳng xuống, khiến mắt cậu đau buốt, nước mắt không ngừng rơi. Hộ lý cố gắng trấn an Tang Doanh, nói chuyện bên tai cậu, nhưng Tang Doanh chẳng nghe thấy gì, chỉ gọi tên Lục Bạc An hết lần này đến lần khác.
Tay chân cậu bị dây mềm xung quanh trói buộc. Dù có đá đạp lung tung giãy giụa thế nào cũng không làm nên chuyện gì. Cho đến lúc này, Tang Doanh vẫn ôm một tia hy vọng, cho rằng có thể thấy Lục Bạc An đột nhiên xuất hiện. Giống như rất nhiều lần trước đây.
Lục Bạc An không tới.
Bác sĩ cầm kim gây tê đến gần. Kim tiêm đ.â.m vào da, thuốc từ từ được đẩy vào. Ngay cả nước mắt Tang Doanh cũng không thể rơi ra được nữa, vẫn nhỏ giọng khẩn cầu: "Cầu xin ông, tôi muốn gặp Lục Bạc An, tôi muốn gặp anh ấy..."
Không có ai đáp lại lời cậu nói. Sự tuyệt vọng và bóng tối cuối cùng cùng nhau ập đến. Tang Doanh mất đi ý thức.
Khi Tang Doanh tỉnh lại, phòng không bật đèn. Ánh hoàng hôn mờ ảo kích động trong không trung. Cậu run rẩy lông mi, nằm trên giường mở hai mắt.
Tang Doanh rõ ràng nhận thức được mình đã mất đi thứ gì.
Cậu đã từng cùng đứa con mình liên thông huyết mạch, cùng chung nhịp đập. Nhịp đập kia mỏng manh lại kiên định. Cậu đã quen thuộc cảm giác đó, lại đột nhiên im bặt vào ngày hôm nay.
Có người nhẹ nhàng nắm lấy tay hắn, đốt ngón tay thon dài, lòng bàn tay ấm áp.
"Cậu tỉnh rồi?" Là giọng Lục Bạc An.
Tang Doanh không có động tác.
Một lát sau, cậu tránh tay Lục Bạc An ra, quay đầu sang bên kia, một lần nữa nhắm mắt lại.
Sau khi tỉnh lại, Tang Doanh không cuồng loạn phát tiết, không bi thương khóc lóc. Cậu không thất thố, không sụp đổ, từ đầu đến cuối đều bình tĩnh, thuận theo, không có cảm xúc.
Cậu không hay nhúc nhích, không thích nói chuyện. Một ngày có ban ngày đều dùng để ngủ, thời gian còn lại phần lớn là ngẩn người. Cậu không gặp ai, bao gồm cả Tang Chi.
Tang Chi không biết chuyện của cậu, đã đến Lục gia một chuyến. Người hầu dừng ở cửa hỏi Tang Doanh có muốn gặp hay không. Tang Doanh lắc đầu, chôn trong chăn tiếp tục ngủ. Người hầu không tiếng động thở dài, đi ra ngoài giải thích với Tang Chi.
Ngoại trừ hộ lý và người hầu, chỉ có Lục Bạc An có thể nhìn thấy Tang Doanh. Dù sao đây cũng là Lục gia, Tang Doanh không quản được hắn.
Lục Bạc An đến phòng Tang Doanh thăm cậu. Tang Doanh không nói lời nào, hắn liền cũng không nói lời nào, chỉ là ngồi, cách giường một khoảng không gần không xa, trầm mặc ở lại một lúc.
Có khi Tang Doanh nửa đêm tỉnh lại, sẽ thấy bóng dáng trầm mặc tĩnh tọa trên ghế. Trong ánh sáng lờ mờ, ngọn tóc hắn rủ xuống, hơi cúi mắt, bất động ngồi ở chỗ đó, phảng phất hòa hợp làm một với bóng đêm.
Hắn đến từ lúc nào, ở trong phòng bao lâu, Tang Doanh đều thờ ơ. Hắn trở mình, coi như không thấy.
Sau đó chính là năm mới.
Tang Doanh đã lâu không ra khỏi phòng. Thủ đô trước năm mới không có tuyết, chỉ còn lại những hạt khô tàn trong vườn Lục gia như cánh hoa mai trắng.
Ước chừng năm nay nhiệt độ không khí muốn cao hơn một chút, không lớn giống như thường lệ. Lại có lẽ cùng dĩ vãng cũng không có gì khác biệt, chỉ là Tang Doanh sống quá hỗn độn mà thôi.
Truyền thống đêm Giao thừa của Khu thứ ba là đặt một đồng bạc dưới gối. Truyền thuyết vào thời chiến tranh trăm năm trước, cách làm này là để cầu phúc cho người nhà chinh chiến phương xa, hy vọng họ bình yên vô sự, thuận lợi trở về.
Tập tục diễn biến đến nay, mỗi nhà đều sẽ đặt đồng bạc dưới gối cho người nhà vào đêm Giao thừa, mượn đó trừ tà tránh tai, phù hộ năm tới bình an.
Năm trước, không lâu sau khi Tang Doanh và Lục Bạc An kết hôn chính là năm mới. Ngày đó Lục Bạc An còn chưa về nhà, quản gia đưa hai đồng bạc vào tay Tang Doanh.
Đồng bạc của Lục gia là đồ vật dùng để ngắm cảnh của nhà mình, không lưu thông trên thị trường. Không biết trước đây đồng bạc Lục gia là hình thức gì, nhưng lần này trên đồng bạc điêu khắc đồ án hoa huỳnh, giống hệt nhẫn cưới của họ.
Tang Doanh cầm một quả đồng bạc trong đó, rón rén đi vào phòng Lục Bạc An. Đây kỳ thực là lần đầu tiên cậu đi vào phòng Lục Bạc An. Cậu có chút ngượng ngùng, lại có chút nhảy nhót vui vẻ, cũng may có chuyện đứng đắn để làm che đậy.
Phòng Lục Bạc An sạch sẽ mà lạnh đạm, gần với tính cách bản thân Lục Bạc An, không có bày biện dư thừa.
Nơi này là nơi Lục Bạc An vẫn luôn ở sau khi trưởng thành, không giống tầng 3 Tang Doanh ở được tu sửa lại trước hôn nhân, kiến trúc sư liên hệ trao đổi với Tang Doanh vài tháng, tất cả đều tuân theo sở thích của Tang Doanh.
Đem đồng bạc nhét vào dưới gối, Tang Doanh nín thở nhìn quanh một vòng, rồi nán lại vài giây. Không tính là quá lâu, nhưng cũng đã đủ. Tang Doanh ra khỏi phòng, lại vừa vặn đụng phải Lục Bạc An đang bước vào.
Tang Doanh giật mình, lùi lại vài bước mới dừng. Lục Bạc An hỏi cậu trốn gì, cậu ấp úng đáp không trốn.
Rồi sau đó Lục Bạc An lấy đi một đồng bạc khác trong túi Tang Doanh. Tang Doanh đi theo sau hắn, lên đến tầng 3, nhìn Lục Bạc An tự tay đặt đồng bạc dưới gối mình.
Khi Lục Bạc An đứng dậy trước giường, Tang Doanh đứng không vững, họ va vào nhau. Môi Tang Doanh chạm nhẹ qua cằm Lục Bạc An, cả hai đều dừng lại.
Tang Doanh không kịp hoảng loạn, trái tim đập thình thịch. Có một ý niệm lóe lên: Giá như có thể dừng lại vĩnh viễn ở khoảnh khắc này thì tốt biết mấy.
Giá như Lục Bạc An có thể yêu cậu thì tốt rồi.
Vượt đêm Giao thừa ngày này, Tang Doanh vẫn không ra khỏi cửa. Nhìn từ xa qua cửa kính, những vệt sáng rực rỡ bốc lên khắp chân trời, chiếu sáng đêm tối Thủ đô. Pháo hoa như vậy sẽ kéo dài suốt một buổi tối.
Lục gia năm nay không đốt pháo hoa, mọi người vô cùng nặng nề, ngầm hiểu ý mà duy trì bầu không khí yên lặng trang nghiêm.
Lục viên chiếm diện tích rộng lớn, cho dù bị khói lửa rực rỡ bao quanh, khu vực nghỉ ngơi chỉ còn nghe thấy tiếng nổ và tiếng reo nhỏ xíu.
Tang Doanh an tĩnh ngồi ở mép giường, ánh mắt dời khỏi những vệt khói lửa chợt lóe ngoài cửa sổ, dừng lại trên bức tường đối diện.
Alpha trẻ tuổi mặc quần áo ở nhà, đặt một quả đồng bạc dưới gối Tang Doanh. Trên đồng bạc có hoa văn huỳnh tinh xảo.
Ánh đèn vàng ấm áp đổ bóng hình dáng sườn mặt hắn lên tường, một đường cắt sắc bén lại đẹp đẽ. Khi cúi đầu, vẻ ôn nhu đó hệt như ảo giác.
Chính là một người như vậy, Tang Doanh đã từng ở trong lòng cầu xin tình yêu của hắn.
Đặt xong đồng bạc, Lục Bạc An nhìn về phía Tang Doanh đang ngồi một bên. Hắn ngồi xổm xuống trước mặt Tang Doanh, cầm lấy một bàn tay cậu, đặt vào lòng bàn tay cậu một chiếc nhẫn vàng trơn màu trắng.
“Đây là đồ vật của cậu.”
Là chiếc nhẫn cưới mà Tang Doanh đã cầm cố.
Lúc đó Tang Doanh muôn vàn rối rắm không nỡ, luôn cho rằng sau này còn có cơ hội, cậu dù thế nào cũng muốn quay về chuộc lại nó.
Tang Doanh rũ hàng mi dài, quan sát chiếc nhẫn mất đi rồi tìm lại này một lúc, trên mặt không có biểu tình gì.
Sau đó cậu đi qua đẩy cửa sổ ra, ngay trước mặt Lục Bạc An, đem nhẫn ném ra ngoài cửa sổ.
