BETA ÔM BỤNG BẦU TRỐN KHỎI MỐI TÌNH 13 NĂM

Chương 22: Tuyết lớn

Ngoài cửa sổ mưa vẫn còn rơi, Tang Doanh vẫn bất động ngồi ở chỗ đó rất lâu, lòng bàn tay nắm chặt chiếc thẻ điện thoại đã tự động tiêu hủy kia.

Cậu nên cảm thấy hối hận.

Cậu nghe được giọng Lục Bạc An, lại có một lát d.a.o động. Nếu Lục Bạc An nói thêm một câu nữa, có lẽ quyết tâm của cậu sẽ bị đánh tan.

Tang Doanh luôn không nghĩ rõ, vì sao người ta lại tham lam không đáy như vậy.

Cậu đã từng có thứ mình tha thiết ước mơ, cho rằng mình sẽ thỏa mãn, lại ngày qua ngày vọng tưởng có được càng nhiều.

Cũng như hiện tại. Lúc đầu cậu chỉ là hy vọng nghe được Lục Bạc An nói chuyện trong điện thoại, tự mình xác nhận hắn tỉnh lại và chuyển biến tốt.

Chính là cậu phát hiện năm phút quá ngắn ngủi.

Nếu có thể nói thêm hai câu thì tốt rồi, nếu có thể dừng lại thêm một lát thì tốt, nếu có thể... nếu có thể lén nhìn thấy Lục Bạc An một mặt thì tốt rồi.

Tang Doanh mơ màng nhìn ra bên ngoài. Trong màn mưa, phía trước là những dãy kiến trúc liền kề đã lâu năm.

Tường cũ kỹ phai màu, tầng lầu thấp che kín những hình vẽ bậy lộn xộn, cửa sổ thông khí nhỏ bé, dày đặc một mảnh sát bên một mảnh.

Nếu không phải bị đưa đi Tang gia, đại khái cậu sẽ lớn lên ở nơi như thế này.

Suy nghĩ miên man, Tang Doanh bỗng nhiên hoàn hồn. Cậu đứng dậy khỏi ghế, đóng cửa sổ lại, kéo rèm.

Kế hoạch ra khỏi thành gác lại. Việc ở lại nơi này quá lâu hiển nhiên là một sai lầm, Tang Doanh cần phải đi tìm biện pháp khác.

Mở cửa phòng, lối đi nhỏ tối tăm. Vừa lúc gặp thiếu niên tóc vàng đi ngang qua ngước mắt, dừng bước. Kể từ đêm đó, Tang Doanh đã mấy ngày không thấy Lê Húc, cậu vốn dĩ cho rằng Lê Húc đã trả phòng rời đi.

"Chào buổi chiều." Lê Húc lười nhác nâng cằm với cậu.

"Vết thương của cậu... đỡ chưa?" Tang Doanh hỏi.

Lê Húc nhìn qua không mấy để ý: "Tất cả không sao."

Tang Doanh nên xuống lầu, nhưng chân cậu giống như bị dính trên sàn nhà, nửa ngày không thể hành động. Nhịn rồi lại nhịn, Tang Doanh vẫn hỏi: "Chiếc thẻ điện thoại lần trước, cậu còn không?"

Lê Húc nhướng mày: "Sao vậy?"

"Bao nhiêu tiền?" Tang Doanh hỏi, "Tôi có thể mua không?"

Lê Húc nửa khép mắt tựa vào khung cửa, thần sắc dưới ánh sáng lúc sáng lúc tối khó nắm bắt. Hắn nhìn chằm chằm Tang Doanh một lát, không biết đang suy nghĩ gì, sau đó mở miệng: "Tôi không cần tiền, nhưng cần cậu giúp tôi đưa một món đồ."

Tang Doanh sửng sốt: "Thứ gì?"

Lê Húc từ phía sau cửa phòng mình xách ra một chiếc túi xách tay: "Sáng mai tôi có việc, không rảnh đi tặng đồ cho bạn bè. Không biết cậu có thể thay tôi đi một chuyến không?"

Tang Doanh nhất thời không đưa tay ra nhận.

Lê Húc cười ra tiếng, đèn cảm ứng trên đầu sáng rồi lại tắt. Sợi tóc vàng của hắn lóe ánh sáng nhạt: "Yên tâm, không phải vật gì vi phạm lệnh cấm, chỉ là mấy quyển sách mà thôi."

Hắn mở túi xách triển lãm đồ bên trong cho Tang Doanh xem. Quả thật là mấy quyển sách tác phẩm vĩ đại: "Để tạ cậu lần trước giúp tôi xử lý vết thương nên tôi mới không thu tiền cậu. Với người khác tôi nhưng không hào phóng như vậy đâu."

Thấy Tang Doanh còn đang do dự, thiếu niên Alpha kéo dài ngữ điệu, làm bộ muốn thu tay về: "Rốt cuộc có giúp cái việc này không? Thời gian suy xét có hạn, quá hạn liền trở thành phế thải nha—"

Tang Doanh nhanh chóng nhận lấy chiếc túi xách tay: "Sáng mai sao?"

"7 giờ." Lê Húc đưa cho cậu một tờ giấy: "Sẽ có người chờ cậu ở địa điểm này."

Tang Doanh phân biệt một chút. Không tính quá xa, cũng không phải nơi đông người. Cậu đồng ý: "Được."

Sáng sớm hôm sau, sắc trời xám xịt. Mặt đất cực kỳ ẩm ướt, không phân rõ mưa đang rơi hay đã tạnh, trong không khí tràn đầy hơi nước mịn màng lạnh lẽo.

Chiếc vali xách tay trong tay Tang Doanh có chút trọng lượng. Gần đến địa chỉ hẹn gặp, ngón tay cậu bị gió thổi lạnh run, kéo khăn quàng che ngoài khẩu trang.

Khu vực này trước đây từng mở vài nhà máy, nhưng đã bị bỏ hoang một thời gian. Tang Doanh đi vào từ đầu hẻm khu sinh hoạt của nhà máy. Bốn phía là tường rào sắt, tầm nhìn bị hạn chế, lối rẽ rất nhiều. Nếu không phải Lê Húc đã chỉ hướng đi từ trước, cậu e rằng căn bản tìm không thấy phương hướng.

Nơi này yên tĩnh khiến Tang Doanh có chút bất an. Đi vài phút, cậu dừng lại tại chỗ một lát, vẫn cắn răng kiên trì đi về phía trước. Dù sao cũng đã đến rồi, cậu không thể quay đầu lúc này.

Cách đó không xa đột ngột vang lên tiếng bước chân chạy vội nhanh chóng của người khác. Tang Doanh liên tiếp lùi về sau hai bước, nắm túi xách kinh nghi bất định.

Bước chân càng gần. Ngay khi Tang Doanh quyết tâm rời đi, lại thấy thiếu niên tóc vàng đi ra.

"Là cậu?" Tang Doanh ngây người.

Lê Húc trầm mặt, đến gần đưa tay đoạt lấy chiếc túi trong tay Tang Doanh: "Thật là ngu ngốc đến mức khó tin. Chưa từng thấy người nào ngốc như vậy."

"Cậu... cậu không phải nói không rảnh sao?"

"Nhìn không ra sao? Tôi vẫn luôn lợi dụng cậu." Lê Húc không kiên nhẫn nói: "Tranh thủ còn có thời gian, biến đi càng xa càng tốt."

Lúc này xa xa truyền đến tiếng hô quát: "Ai ở bên kia—"

Lê Húc đẩy Tang Doanh một phen: "Tôi bảo cậu đi, có nghe không!"

"Vậy còn cậu?"

Lê Húc nhìn Tang Doanh một cái, không nói gì, bóng dáng biến mất ở một lối rẽ. Không kịp suy nghĩ, Tang Doanh chạy về hướng lúc đến.

Chạy được nửa đường, lại giật mình nhận ra mình có khả năng đã đi nhầm đường. Tang Doanh không nghĩ ra con hẻm nhỏ trước mắt này có phải đã từng thấy qua chưa.

Tốc độ cậu chậm lại, lại rẽ vào một chỗ khác. Còn chưa đi lên, Tang Doanh từ xa trông thấy một đám Alpha cảnh sát vũ trang mang s.ú.n.g ngăn chặn một người nào đó.

Tang Doanh ngây người, vội vàng chỉ kịp nhìn rõ người bị đè trên mặt đất kia cũng không có đặc điểm tóc vàng.

Trong lòng run sợ dựa tường lùi về sau vài bước, sợ những cảnh sát vũ trang kia chú ý tới mình. Tang Doanh hít sâu một hơi, xoay người bước lên một con đường khác.

Hơi sương lạnh lẽo ẩm ướt ập vào mặt. Không biết đã chạy ở chỗ này bao lâu, tóc mái Tang Doanh nửa ướt, yết hầu nổi lên cảm giác rát đau.

Cậu có chút khó chịu, một bàn tay che bụng dưới, muốn dừng lại hoãn một chút, lại lo lắng bị nhóm người đang truy đuổi Lê Húc phát hiện. Kết quả càng đi càng xa, ngoại trừ những con đường phân nhánh liên tiếp xuất hiện, tìm không thấy lối ra ở đâu. Có lẽ cậu vẫn luôn vòng quanh tại chỗ cũng không biết chừng.

Tang Doanh thế nhưng còn có tâm trạng nhớ lại hơn một tuần trước. Cùng là trời mưa, cậu không mang dù, làm thế nào cũng không chạy hết được một đoạn đường, giống như trở về điểm xuất phát.

Đột nhiên, Tang Doanh bị chỗ nhô lên trên mặt đường vướng chân. Cậu đột nhiên không kịp phòng ngừa kêu sợ hãi thành tiếng, lảo đảo hung hăng ngã về phía trước.

Nhưng có người đỡ lấy Tang Doanh.

Người kia kéo Tang Doanh vào trong lòng ngực. Tang Doanh vừa kinh vừa hoảng, lung tung muốn đẩy hắn ra, lại bị hắn dùng áo khoác dính hơi nước quấn chặt.

"Buông tôi ra! Ngươi..."

Tang Doanh bỗng nhiên yên tĩnh, nắm lấy vật liệu vải ở cổ áo người tới không động đậy.

Cậu không dám ngẩng đầu. Chóp mũi sinh ra ảo giác, mơ hồ có hương ngải cứu ấm áp, hồi cam đang lặng im thiêu đốt.

"Đừng sợ." Lục Bạc An nói.

________________________________________

 

back top